Thư ký trộm trộm nhìn liếc tổng thống, thấy anh sắc mặt rất khó nhìn, không biết nên mở lời tiếp ra sao.
Cận Tư Hàn toàn thân tỏa ra khí lạnh, khiến một đâm người bên dưới cảm thấy bất an.
Cúi thấp đầu, hận không thể tìm một nơi chui xuống dưới, để mình biến mất trước mặt tổng thống.
"Pháp luật quy định sao thì xử vậy! Ho muốn tới quốc gia khác thì để họ tới. Đồng thời, nước ta giảm tiêu chuẩn nhập hộ khẩu ngoại tịch. Làm việc tại nước ta ba năm, không được ghi chép chứng thực đàng hoàng, chỉ cần có ba người của bổn quốc tiến cử thì có thể ở lại tại nước ta. Thêm nữa, bọn họ được hưởng đãi ngộ của đất nước. "
Ánh mắt lạnh lẽo, phát ra ánh sáng nguy hiểm.
Người nào dám uy hiếp anh chứ."Còn nữa, người nào còn dám làm loạn, trực tiếp nhốt vào nhà giam."
Thư ký biết tổng thống thật sự rất tức giận rồi."Nhưng là... Tổng Thống tiên sinh, họ hầu như là Vị Thành Niên..." Những người kia rất nhiều người chỉ mới mười một mười hai ba tuổi, bé nhất là chín tuổi, trừng phạt như vậy có quá tàn nhẫn không?
"Vậy càng nên bắt vào trại giam để giáo dục lại!" Mắt đen lạnh lẽo, mặt không biểu tình.
"Tổng thống, bao nhiêu người cũng bắt hết sao?" Anh vừa hỏi liền nhận lấy cái nhìn lạnh lẽo của tổng thống, giật mình một cái."Tổng thống, họ có tận mấy vạn người. Bắt hết sẽ không xảy ra làn sóng dư luận gì chứ? "
Anh biết tổng thống yêu vị hôn thê của mình, và ngài cũng bảo vệ cô ấy theo cách của chính mình.
Nhưng mấy vạn con người, sau lưng còn có gia đình nữa, vấn đề này càng nhỏ càng tốt.
Cận Tư Hàn mày kiếm hơi nhíu, rất không vui khi thư kí hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
"Nếu cậu xử lý không tốt, có thể từ chức. Chỗ tôi không cần những kẻ nhát gan sợ người khác gây phiền phức. "
Thư ký cúi thấp đầu."Tôi biết rồi, Tổng Thống tiên sinh."
Một đám người nối đuôi nhau lui xuống, đi ra khỏi văn phòng tổng thống.
"Tổng Thống tiên sinh, chúng tôi yêu ngài! Xin ngài trục xuất an CHỉ Manh khỏi nước R. "
"Tổng Thống tiên sinh, chúng tôi xin ngài hãy trục xuất An Chỉ Manh khỏi nước R. "
"Tổng Thống tiên sinh! Ngài không nên bị tiện nhân che mất hai mắt."
"Tổng Thống tiên sinh, chúng tôi là suy nghĩ cho ngài, xin ngài trục xuất con tiện nhân an Chỉ Manh khỏi nước R. "
Thư ký bất đắc dĩ nhìn những cô gái tậo trung trước tòa cao ốc của tổng thống, tâts cả đều còn trẻ, không sợ trời cao, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.
Đứng tại trước mặt họ, anh bất đắc dĩ mở miệng." Yên tĩnh, yên tĩnh."
"Anh là ai? Chúng tôi muốn gặp tổng thống."
"Đúng, chúng tôi muốn gặp tổng thống!"
Thư ký không biết nên nói cái gì, những người này cũng chỉ là các cô gái ngây thơ trong sáng yêu tổng thống đến chết đi sống lại mà thôi.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cô gái duy nhất tổng thống tiên sinh chạm vào,là An Chỉ Manh.
Cô gái duy nhất tổng thống tiên sinh nhìn trúng, là An Chỉ Manh.
Cô gái duy nhất tổng thống thừa nhận, là An Chỉ Manh.
Bảo vệ cô, thương cô, sủng cô như bản thân mình, yêu cô đến huyết dịch cốt tủy.
Mà đám người này, dám tới đây cười toe toét mà mắng tổng thống đâm đầu vào tiện nhân, hỏi sao ngài không bực.
"Yên tĩnh, mọi người yên tĩnh, nghe tôi nói!"
"Chúng tôi muốn gặp Tổng Thống tiên sinh, chúng tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của con tiện nhân kia."
"Đúng! Chúng tôi muốn gặp Tổng Thống tiên sinh, không để ngài ấy bị che mờ mắt nữa."
Bên tai thanh âm ầm y, giọng anh không thể sánh nổi.
Cầm lấy còi, thổi một hơi to: "Trật tự. Tắt cả trật tự và nghe tôi nói. "
Mặc kệ anh nói thế nào, đám người vẫn ồn ào không thôi.
"Trật tự đi, tổng thống có chuyện nhờ tôi nói với các người."