Cô đi theo quản gia đến phòng của mình.
Đẩy cửa phòng ra, liền bị gian phòng cổ tích trước mặt làm cho cảm động phát khóc.
Giường lớn mềm mại, êm ái. Căn phòng bố trí vô cùng vừa mắt.
Mỗi một chi tiết nhỏ, đều hoàn mỹ.
Quản gia đi đến căn phòng cách vách, đẩy ra."An tiểu thư, đây là phòng đồ chơi của cô!"
"phòng đồ chơi?" Cô lớn như vậy còn cần phòng đồ chơi sao?
"Đúng! Tổng Thống tiên sinh nói, ngài ấy rất vui pòng chiều cô thành một đứa trẻ." Đây là nguyên gốc lời thọai của Tổng Thống tiên sinh.
Nụ cười bên khóe miệng không ngừng lan rộng. Cô vòng qua quản gia, đi vào gian phòng.
Lại bị một màn trước mắthù dọa, đây là cái quỷ gì vậyỷ?
"Quản gia? Chú xác định tất cả đều cho tôi chứ?"
"vâng! Tổng Thống tiên sinh nói nếu cô không thích thì có thể để lại cho con gái của hai người sau này." Nhìn gian phòng trước mặt, quản gia cũng không nhịn được cười ra tiếng.
An Chỉ Manh nhìn đủ loại búp bê đồ chơi trên kệ.
Cô hoàn toàn có thể nghĩ đến, nếu quả thật sinh con gái, anh sẽ không sủng cô lên tận trời cao nữa đâu.
Lại nhìn xe dành cho trẻ sơ sinh, cô càng thêm hiểu."Quản gia đại thúc, chú xác định cái xe kia để cho tôi sao? "
"Phốc... Tôi không biết, cô tốt hơn cứ đi hỏi Tổng Thống tiên sinh đi!"
Quản gia nhìn xe trẻ sơ sinh, mặt mo cười nở hoa.
Tổng thống, cũng đến thời kì muốn có con rồi.
An Chỉ Manh luôn cảm giác quản gia đang nhìn mình, ánh mắt ấy khiến người ta thấy có chút sởn gai ốc.
Cô nhanh chóng đóng cửa, đi đến phòng tắm, phát hiện phòng tắm cũng rất nữ tính.
Bên cạnh còn có phòng tắm hơi."Quản gia đại thúc, tổng thống thích tắm hơi à?”
"Không hề, tổng thống không có thời gian. Tổng thống nghe nói con gái đều thích tắm hơi, đối với con gái thân thể lạnh, rất tốt."
"Thân thể lạnh?" Nghi ngờ nhìn lại mình.
Quản gia lúng túng."Cũng là lạnh, lần trước cô bị đau bụng kinh, tổng thống đã cố ý cho làm."
"Ha ha..." Sắc mặt cô ửng hồng.
Quản gia kéo cửa sổ."An tiểu thư, chỉ cần mỏe mắt ra cô có thể nhìn thấy thảm cỏ rộng lớn rồi. Chờ đến mùa đông, sẽ có một khoảng trời hoa mai đua nở. Tổng thống nói, nơi này bốn mùa đều sẽ có hoa."
"Còn có, phía dưới này có phòng tập thể hình, hồ bơi! Tổng thống nói, cô không thích phòng lớn, cho nên không cho bố trí quá nhiều thứ tại phòng của cô. Tay phải của cô có phòng treo quần áo. Còn có huân y thảo trong bụi hoa có cái thu thiên, không biết ngài có trông thấy được không. Nếu cô có cái gì không hài lòng, đại khái có thể đổi!"
"Không cần, tôi rất hài lòng! Chú cứ đi làm việc đi!" mỗi một bông hoa cọng cỏ, từ chiếc bàn chiếc ghế nơi này cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Cô vôik vàng cầm điện thoại di động, đánh một cuộc gọi cho anh.
Vang lên ba tiếng, có người nhấc máy.
An Chỉ Manh không chờ được thêm nữa, vội nói: "Cảm ơn anh đã vì em mà làm tất cả"
"Ừm!"
"Anh bận sao. Vậy em không quấy rầy nữa."
"Ừ!"
Cận Tư Hàn cúp máy điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Quay đầu nhìn về phía thủ hạ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng."Nói tiếp đi."
Thư ký chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng."Tổng Thống tiên sinh, những cô gái kia xử lí sao đây? "
"Pháp luật yêu cầu sau thì làm vậy, cái này còn cầm tôi dạy cậu sao?"
Thư kí lòng đau như cắt."Bên ngoài kí túc của ngài có rất nhiều cô gái tập trung, họ còn lô kéo hoành phi để ngài thả những người này ra, không thả người thì họ sẽ chuyển khỏi nước R. Còn muốn xin..."