Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 173: Manh Manh, nói chuyện được không




"Tôi có biết bác sĩ tâm lý, anh ta rất có uy tín, anh có muốn hay không."

"Không cần!" Mặt âm trầm quay đầu rời đi, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra.

Thấy cô ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt trống rỗng không tiêu cự nhìn phương xa.

Lòng níu đau, đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ."Manh Manh, anh đưa em về nhà!"

Nhẹ nhàng ôm cô đi ra, lái xe nhanh chóng tiến lên mở cửa xe.

Dọc theo đường đi An Chỉ Manh rúc vào trong ngực, thấy cô rúc lại trong ngực mình, giống như đứa trẻ, tay ôm cô thật chặt.

Tài xế thấy cô ngồi ở trong ngực Tổng thống tiên sinh, không khóc không làm khó, không nói không cười.

Nếu như không phải là con ngươi thỉnh thoảng chuyển động hai cái, anh cũng cho là cô chết.

Cô như vậy, để cho anh không biết nên hạ thủ như thế nào, luôn luôn ung dung không vội vã đối với bất kỳ chuyện gì cũng thành thạo, lần đầu tiên hận sự vô năng của mình.

Hai tay chỉ có thể ôm thật chặt cô vào trong ngực, giống như chỉ có như vậy, lòng anh mới có thể an ổn.

Hơn một giờ.

Đến Lâu đài, cô cũng không có mở miệng nói một câu.

Ôm cô, đi vào lâu đài.

Quản gia nhìn bóng lưng hai người đi lên, thở dài thật sâu.

Tổng thống tiên sinh là đối tượng phụ nữ cả nước muốn lấy, anh đoán được các cô sẽ nháo, không nghĩ tới nháo nghiêm trọng như vậy.

Các cô gái bây giờ, cũng điên rồi sao?

Tổng thống với ai nói yêu thương, cùng các cô có quan hệ thế nào!

Cận Tư Hàn ôm cô thật chặt, hai người nằm ở trên giường.

"Manh Manh! Em nói chuyện, được không?"

"Em như vậy! Anh sẽ bất an!" Cô như vậy, chính là để cho anh rất bất an.

Mày kiếm nhíu chặc, thanh âm êm dịu như từng cơn gió nhẹ thổi qua.

"Manh Manh! Em nói một câu, được không?" Anh lo lắng nhìn cô, thấy con ngươi cô chuyển động, dáng vẻ không nói một lời, để cho anh rất sợ.

Trên người hai người cũng dính máu tươi, giờ phút này, anh có bệnh sạch sẻ tất cả ném đến chín tầng mây.

An Chỉ Manh chậm rãi chuyển động con ngươi, nhìn người đàn ông trước mắt.

Thanh âm có chút khàn khàn."Em có thể thỉnh cầu một chuyện sao?"

" Được!" Cô mở miệng nói chuyện, chính là hiện tượng tốt.

"Tội phạm, có thể xử hắn tử hình sao?" Ánh mắt bình tĩnh nhìn, mang khẩn cầu cùng trông đợi.

Anh cảm giác tim mình giống như bị người dung chuỳ đánh một cái, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô.

" Được!" Cô hay là để ý, cô trước kia sở dĩ không hỏi không nói, cũng không muốn cho mình thêm phiền não!

"Em muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi!" Giờ phút này, cô không muốn thấy anh.

Chỉ cần nhìn thấy anh, cô không cách nào không nghĩ tới tai nạn xe cộ mười năm trước.

Cho dù biết, cùng anh không quan hệ trực tiếp, nhưng giờ phút này cô vẫn là không muốn thấy anh.

" Được!" Đặt nhẹ nhàng cô từ trong ngực mình ở một bên, giúp cô tỉ mỉ đắp chăn.

Chậm rãi đi ra bên ngoài, anh hiểu tâm tình cô.

Đi tới gian phòng cách vách, bên trong phòng đã sớm mấy người chờ.

Cận Tư Hàn như vương giả cao cao tại thượng, ngồi lên, mắt nhìn xuống bọn họ.

"Nói!"

Đàn ông run rẩy cầm tờ báo trong tay đưa cho Tổng thống."Tổng thống tiên sinh, ngài nhìn tờ báo này!"

Khớp xương ngón tay rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chậm rãi hoạt động nhận lấy tờ báo.

Sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, như mây đen dày đặc trời giông tố, âm trầm cho người cảm giác đè nén khó chịu.

"Phanh..." Tờ báo bị ném té xuống đất.

"Chuyện này! Bây giờ các người mới nói!” Không nói không có tức giận, nhưng càng làm cho bọn họ sợ từ trong xương.

Người đàn ông bị sợ chợt quỳ sụp xuống đất."Tổng thống tiên sinh! Ngài trước kia không chú ý những tin tức bát quái này! Cho nên..."