Cô nhìn tủ quần áo đầy ụ trước mặt, phải chọn một bộ trong số đó, cảm giác đau đầu chóng mặt....
Tiếp nhận tập tranh trên tay anh, bắt đầu tìm kiếm. bên tai nghe anh giảng giải.
Một ngày này, dù cô muốn hay không thì cũng phải bổ túc rất nhiều kiến thức.
Một đêm này, cô cũng không ngủ yên.
Não bộ ngập tràn suy nghĩ ngày mai làm sao ra khoirt òa thành, vừa sáng liền chạy đi là điều không thể.
Đã vậy cô còn là người mù đường, để họ thả cô ra, điều đó cũng thật quá viển vông.
THần kinh chuyển động, bỗng nhiên lóe lên một ý."Có rồi!" Cách này nhất định có thể ra khỏi tòa thành.
Đến nước này, cô có thể yên tâm ngủ rồi.
8h sáng thứ hai, chuông vang lên cô liền rời giường ngay, ăn qua bữa sáng.
Xem phim truyền hình, 11:30 thì ăn trưa.
Nhìn quản gia đang bận rộn, cô dịu dàng lên tiếng?"Quản gia đại thúc, trạch Vũ khá hơn chút nào chưa ạ?"
"Ừm! Tốt hơn nhiều!"
"Vậy tôi có thể đi thăm em ấy không? Từ khi nó phẫu thuật xong, tôi chưa được thăm nó?" Ngữ khí mang theo vẻ cầu khẩn, mắt mong đợi nhìn ông.
Quản gia im ắng thở dài, đối diện với gương mặt kia, ông dù tâm địa cứng rắn đến mấy cũng phải chịu khuất phục.
"An tiểu thư, cô đừng làm khó tôi. Tôi đây cũng già rồi! Lửa giận của tổng thống, tôi hứng không nổi.”
Cô mặt méo xệch, lay lay cánh tay ông."Quản gia đại thúc, chú đồng ý đi mà! Đồng ý đi mà! Tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện, tôi cũng chỉ muốn trưa đến thăm em ấy, tối nhất định sẽ về nahaf. Chú không nói, họ không nói, ai biết được? Chú nói đúng không?"
Cô nài nỉ như vậy khiến suy nghĩ của ông có chút lung lay, nhìn bàn tay trắng nõn bám cánh tay mình.
Cháu gái lớn của ông cũng không bám lấy ông như cô.
Cõi lòng rối mù."Được rồi. NHưng chỉ lần này thôi, sẽ không có lần nữa đâu đó."
"Âu da! Cảm ơn chú, chú thật tốt." Cô ôm chầm lấy ông, cao hứng nhảy múa xoay vài vòng.
Sau đó, dẫn theo một dàn thị vệ tuấn nam đi ra khỏi cửa.
Quản gia nhìn theo bóng lưng cô rời đi, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện quyết định lần này của mình là đúng.
Ông cũng có chút hiểu vì sao tổng thống lạnh lùng cap cao tại thượng lại chỉ yêu quý một mình An tiểu thư rồi.
TRên thân cô luôn có một cỗ ma lực, khiến người ta muốn che chở, bảo vệ cô.
Cô tuy nhiều lúc tùy hứng, nhưng cô không kiêu căng, không giả tạo, đáng yêu, chân thực, không làm bộ.
Xã hội bây giờ, người như vậy e rằng sắp tuyệt chủng hết rồi.
Sau một tiếng.
An Chỉ Manh đeo kính râm thị vệ đưa cho, đi xuống xe.
Sau đó, dưới sự hộ tống của thị vệ, thuận lợi đi đến phòng bệnh của Kha Trạch Vũ.,
"Trạch Vũ, chị tới thăm em đây! Em khá hơn chút nào chưa?." Nhìn Trạch Vũ đnag ngồi chơi trên sô pha, cô tiến lại gần ngồi xuống cạnh cậu.
Thị vệ đứng bên ngoài canh giữ.
"Tỷ tỷ lão bà, chị không thèm tới thăm em." KHuôn mặt bé nhỏ múp míp rất không vui.
"CHị không p-hải đã tới thăm em đây sao! Chị còn mang điểm tâm tới nữa nhé." Cô lấy điểm tâm đã chuẩn bị sẵn ra."Nè nè, thích không?"
Trông thấy điểm tâm, cậu nháy mắt liền vui vẻ."Vẫn là tỷ tỷ lão bà tốt với em nhất." Tay cầm điểm tâm, ưu nhã nhanh chóng ăn hết.
An Chỉ Manh không biết làm sao mở miệng, nhìn đồng hồ đã qua một tiếng rưỡi, không nói liền không kịp rồi.
Kha trạch Vũ ăn xong bánh ngọt, ngẩng đầu chau mày nhìn An Chỉ Manh."Tỷ tỷ lão bà, chị có việc gì cứ nói đi!"
"Ách..." Giống như nói ra là có chút quá mức. Đây là lần đầu cô tìm cậu vì có mục đích.