"Đông..." Tống Húc bỗng nhiên quay người, trông Cận Tư Hàn nằm thẳng tắp trên mặt đất.
Anh nhanh chóng khoác áo trắng lại, chật vật đỡ Cận Tư Hàn dậy. Sau đó mới mở cửa, hô hào bên ngoài."Mau tới đây, tổng thống ngất xỉu rồi! Cho người tới đây mau..."
Rất nhanh y tá và bác sĩ đã chạy tới nơi.
Vợ chồng Kha Vi cũng nghe tin mà nhanh chóng lao tới, lúc tới nơi chỉ nhìn thấy thân thể cao lớn đang nằm thẳng tắp trên giường, y bác sĩ thì đang lo lắng kiểm tra.
Tống Húc kiểm tra một lượt, hít một hơi thật sâu.
Kha Vi cũng khẩn trương hỏi: "Sao rồi? Noa có chuyện gì vậy?" Đứa con trai này của bà từ nhỏ thân thể rất tốt, chưa từng bị bệnh.
Làm sao giờ lại bị ngất xỉu.
"Phu nhân, bà yên tâm. Anh ấy không sao, truyền nước là ổn rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đối với con trai của mình, đu bình thường nói những lời cay độc, thế nhưng tâm lại vô cùng thương xót.
Cận Dực nhíu mày nhìn đứa con trai tự giày vò bản thân của mình, không vui chút nào.
"Nó xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tổng Thống tiên sinh vốn đứng nắng ba ngày ba đêm không ăn uống gì, lại thêm dầm trận mưa to. Lúc đầu dựa theo thể chất của anh ấy, hẳn là không có chuyện gì. Nhưng vừa rồi quá lo lắng, ưu thương quá độ, nghe thấy cô ấy đã không sao, lúc đó mới vì mệt mỏi quá mà ngất xỉu." Cái này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm sắt đá từng đứng nắng ba ngày ba đêm không ăn gì.
Đang âu lo phiền não, chất chứa cả đống gánh nặng, đột nhiên gánh nặng trôi hết thì đương nhiên phải ngất rồi.
"Vậy là tốt rồi! Phiền cậu giúp tôi chăm sóc nó. "
Lúc này, ngoài cửa sổ đã là buổi chiều rồi.
Cận Dực ôm vợ nhỏ ra ngoài cửa.
"Ấy, ông muốn dẫn tôi đi đâu! Tôi muốn thăm con trai, thăm con dâu mà. "
"Về nhà, nghỉ ngơi." Không nói lời dư thừa, ông trực tiếp ôm lấy cô vợ bé nhỏ, kéo ra khỏi cửa.
Trong mắt ông, Không ai quan trọng bằng vợ mình được. Con trai, chẳng qua cũng là món quà bổ sung mà vợ mang lại thôi, hhông có vợ sẽ chẳng làm được gì.
Kha Vi cũng không kháng nghị. "Ây, đây là con ruột của ông đó. "
"Ừm!"
"Ông nói đạo lí chút đi!"
"Bà một đêm không ngủ, bị vợ của nó làm cho bất an, thật không ra gì." Lời nói nhàn nhạt mang theo ghét bỏ.
Bà chỉ có thể cúi đầu để người dẫn ra ngoài cửa.
Hành lang tầng cao nhất trong phòng bệnh vô cùng yên lặng.
Trời về chiều.
An Chỉ Manh chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là trần nhà cùng vách tường trắng tinh.
Ngoài cửa sổ đã tối om một mảnh, não bộ hồi tưởng lại một khắc mình ngã xuống.
Bản thân hẳn là trúng thương, nhìn tay một chút, ngực còn cảm giác được băng gạc dày cộm.
Lại nhìn đến, mình đã sống sót rồi!
Xung quanh không có một bóng người, đói bụng sôi ục ục.
Cô khẽ dịch người, trước ngực liền truyền đến cơn đau tê dại.
Đưa tay nhấn chuông, một vị y tá nhanh chóng từ ngoài cửa bước vào.
"An tiểu thư, cô tỉnh rồi, tôi đi báo cho bác sĩ Tống. "
"Này..." Tay cô dừng lại giữa không trung, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô y tá.
Cô thực sự muốn nhờ cô ấy rót giúp mình chén nước!
Cử động một chút đã đau đến tê tâm phế liệt, đừng nói gì bước xuống đất.
Tống Húc đẩy cửa vào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa."Cô cảm giác thế nào rồi hả?"
"Đau..."
"Đau rất bình thường, còn có cảm giác gì khác hay không? "
"Đói! Khát!" Cô mở to mắt, đáng thương nhìn anh.
Mặt bánh bao, kết hợp mắt mở to, Tống Húc nhìn thấy không khỏi buồn cười."Cô hiện tại vẫn chưa thể ăn gì cả, nước, ngược lại là có thể uống."