Ông trời sớm tại một khắc sét đánh này đều tán đi rồi.
Bên cạnh anh đứng trên trăm người phụ nữ từ mười ba tuổi đến ba mươi mấy tuổi, xếp thành một hàng mở cây dù ra, đứng bên cạnh anh.
Cho dù anh không tiếp thụ hảo ý của các cô, các cô cũng muốn dùng chính năng lực nhỏ bé của mình che nắng cho anh.
Cận Tư Hàn đẩy cây dù bên cạnh ra, khéo léo từ chối
người phụ nữ nghe xong, trong nháy mắt nóng nảy.
"Tổng Thống tiên sinh không che dù, chúng tôi cũng không che." Có người dẫn đầu, người sau từng người buông cây dù trong tay ra.
Cây dù rơi tới tấp trên mặt đất, một đám thiếu nữ trẻ tuổi gương mặt ái mộ nhìn về phía bóng dáng đứng thẳng tuấn mỹ.
Trên đời này luôn có một loại người, làm cho người si mê đến tận xương, mà anh chính là người như vậy để cho thiếu nữ cả nước si mê đến tận xương.
"Ầm ầm..."
"Rầm rầm... Rầm rầm..." mưa rào xối xả, sấm sét vang dội, bầu trời đêm đen nghịt đặc biệt dọa người.
An Chỉ Manh nhìn về phía bóng dáng phía dưới, vẫn như cũ cố chấp đứng ở nơi đó, cước bộ chưa từng di chuyển nửa phần.
Trong lòng cân bằng, cũng không còn cách nào khống chế nghiêng về một phía.
Coi như nói cô bất hiếu cũng tốt, nói cô không có lương tâm cũng được.
Giờ khắc này, cái gì cô đều không để ý, cô chỉ muốn chạy như bay vào trong ngực của anh.
Ấm áp tâm anh cao ngạo.
Bạch bạch bạch chạy xuống lầu, trực tiếp đi lên cửa lớn lầu một.
Trông thấy bóng dáng già nua ngăn ở cửa lớn, ánh mắt mơ hồ."Bà ngoại, thực xin lỗi... cháu thật không làm được, cháu thật làm không được..."
"Không cho phép ra ngoài!" bà quát lớn.
"Bà ngoại, van xin bà để cho cháu ra ngoài đi! để cho cháu nhìn anh một chút, có được hay không?" Nước mắt thấm ướt gương mặt, nghẹn ngào.
Hạ Thu Hương quay đầu không nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho mình đau lòng.
"Đông..." Bỗng nhiên quỳ ở trước mặt bà, ôm hai chân bà giọng nghẹn ngào. "Bà ngoại... Cầu xin bà! Để cháu đi! Anh ấy sẽ không chịu nổi, anh ấy sẽ chết ở ngoài cửa."
Anh cố chấp làm cho cô cảm thấy sợ hãi! Chịu đựng ba ngày ba đêm, lại chịu một đêm mưa to, anh vẫn ở ngoài cửa không chịu rời đi.
"Hắn có chết hay không, không liên quan gì đến bà." Cưỡng bức để tâm mình mạnh mẽ, đá văng ra hai tay ôm chân mình.
An Chỉ Manh chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên ôm lấy thân thể bà, kề ở bên tai của bà nhẹ giọng mở miệng.
"Bà ngoại, thực xin lỗi!" Thừa dịp bà không chú ý nhanh chóng ôm bà qua bên cạnh, mở cửa nhanh như tia chớp, bỗng nhiên chạy ra ngoài cửa.
Đứng ở ngoài cửa, nhìn bóng dáng chật vật đứng ở trong mưa, vẫn như cũ tuấn mỹ rung động lòng người.
Cô vừa khóc vừa cười mắng."Cận Tư Hàn, có phải anh ngốc hay không! anh không biết đi sao?"
"anh cố ý như vậy để cho lòng tôi đau đúng hay không, anh cố ý để cho tôi không đành lòng đúng hay không."
"anh là Đại Ngốc Nghếch, tôi đối với anh như vậy, anh làm gì đối với tôi tốt như vậy!"
mắt Cận Tư Hàn cưng chiều nhìn cô, bỗng nhiên ôm lấy cô, ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong ngực, nội tâm của anh bất an lúc này mới an tâm rồi.
Giờ khắc này, bóng lưng hai người ôm nhau dưới mưa để cho người ta cảm động.
Bên cạnh toàn bộ đều đã biến thành không khí, giờ phút này trong mắt của bọn họ chỉ có lẫn nhau.
"Manh Manh, thực xin lỗi..."
"Không muốn, tôi không muốn anh nói với tôi thực xin lỗi." hình phạt kia, thủy chung là một cây gai đâm trong lòng mình."Tôi hỏi anh, mười năm trước vì cái gì anh phán người kia mười ba năm, mà không phải tử hình?"
cuối cùng cô không thể nhịn được nữa hỏi câu hỏi tự đáy lòng.
An Chỉ Manh bỗng nhiên trông thấy một người đàn ông cầm súng lục chỉ trái tim anh, không chút nghĩ ngợi dùng hết toàn lực xoay chuyển vị trí hai người đang ôm nhau.
mấy ngày qua Cận Tư Hàn không ăn không uống chịu đựng dầm mưa suy yếu không có phát hiện chút nào, mặc cho cô xoay chuyển đảo ngược vị trí hai người.
Thanh âm thanh lãnh trả lời cô vấn đề vừa rồi."Bởi vì..."
"Ầm..."