"Không đúng! Vậy tại sao lại nói là do say rượu, người kia vì kiểm tra nồng độ cồn phát hiện say rượu mới bị phạt ba năm tù."
"Ai..." Trong phòng phát ra tiếng thở dài, nghe mà thê lương.
"Kẻ phạm tội đó có thế lực, mới có thể bị phán quyết nhẹ. Cháu cũng nhận được khoản bồi thường lớn." Nhớ tới chuyện kia, bà mãi mãi không cách nào quên.
Hung thủ đã hại chết cả nhà con gái đáng thương của bà, thế mà còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mà hình phạt đưa ra là do tổng thống quyết, loại đàn ông như vậy, làm sao bà có thể gả cháu gái cho.
Loại tin này với An Chỉ Manh mà nói, chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Nửa ngày cô mới nói được vài chữ."Anh ấy… Anh ấy biết không?"
"Biết!"
Nhàn nhạt hai chữ, nghe vào tai giống như vừa bị một chiếc chùy hung hăng đánh tới hướng trái tim.
Tất cả hảo cảm trong lòng đối với anh không còn sót lại thứ gì, có chỉ có "Hận".
Cô vốn cho rằng dù anh có lạnh lùng thì cũng phân xử công minh.
Giờ phút này cô mới rõ, lãnh huyết với vô tình luôn đi đôi với nhau. Làm sao một kẻ lạnh lùng vô tình như anh có thể kết hôn với người phụ nữ như cô trong khi hai người mới chỉ quen nhau một tháng.
Đến cô còn cảm thấy hoang đường.
Ngoài cửa chuông reo liên hồi, nghe qua cảm thấy thật giống tiếng đụng độ chói tai trong vụ tai nạn mười năm trước.
Chói tai khiến trái tim người ta đau nhức, đáy lòng đối với sự đau lòng của anh mà thấy oán hận.
Thị vệ bên ngoài nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi.
"Tổng Thống tiên sinh, sáng nay vẫn còn hội nghị viễn dương, hai tiếng nữa bắt đầu rồi." Lúc này đi, trễ nhất cũng mất hai tiếng.
"Hủy bỏ."
"Vậy những hội nghị khác thì sao?"
"Đều hủy bỏ."
Thị vệ liên lạc cho thư kí Tổng thống, giao phó xong hết thảy.
Cúp điện thoại."Tổng Thống tiên sinh, ngài muốn ăn sáng chứ ạ? Tôi đi mua cho ngài.”
"Không cần." KHông thể gặp cô, giải thích rõ ràng, anh sao có thể ăn được.
Lúc này, đã có rất nhiều người thức dậy đi mua đồ ăn sáng chuẩn bị đi làm, đi tới đi lui đều nhìn người đàn ông điển trai bên ngoài cửa.
Hiếu kỳ chỉ trỏ.
"Người này tối hôm qua nhấn chuông cửa cả đêm đó, thật cố chấp!"
"Đúng đó! Nhưng tôi vẫn thấy người này nhìn rất quen."
"Là sao? Tôi xem một chút." Một người đẩy kính lão, cẩn thận quan sát."Tôi cũng thấy rất quen, hình như có nhìn thấy trên TV."
"Đúng, hình như là….! Tôi lên xem, là tổng thống, tổng thống a!"
THanh âm không hề nhỏ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Người trẻ tuổi trực tiếp đọc qua tin tức, tìm được ảnh của tổng thống liền lôi ra đối chiếu, đúng thực là người này.
Dịp hiếm không thể bỏ qua, người trẻ tuổi lập tức lấy di động, chụp hình đủ các kiểu với bóng lưng tổng thống từ xa.
Từng người từng người chụp ảnh, đăng tin.
Trong nháy mắt trên Internet nổ tung, truyền thông nhao nhao tra chỉ, chen chúc mà tới.
Hai giờ sau...
Thị vệ cật lực ngăn cách đám người truyền thông khỏi làm phiền tổng thống.
Khó xử nhìn Tổng Thống tiên sinh vẫn chấp nhất nhấn chuông cửa, nếu cứ tiếp diễn như vậy, tất cả danh tiếng gây dựng bao lâu nay đều đem đổ sông đổ bể hết rồi.
"Tổng Thống tiên sinh, ngài có muốn tránh vào trong xe một chút không? »
"Không cần, đuổi những kí giả kia đi." Anh quét mắt sắc bén qua đám ký giả, trầm mặt.
Cô không thích nhất chính là tình trạng như vậy, anh nhất định phải trả lại cuộc sống an tĩnh cho cô.