Tác giả: An Chỉ Manh
Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ.
An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần.
Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người.
Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
‘ két…… két……’
‘ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường phố.
Một cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi ra.
Họ trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa.
Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài.
“Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.”
“Ừ.”
Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng.
Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
“Giao đồ ra đây.”
“Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí do gì mà mình bị cả nước truy nã.
Ba ngày qua, cô sống cực kỳ chật vật, trốn đông trốn tây, lo lắng đề phòng.
Cận Tư Hàn giương mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống như một bậc quân vương, mắt đen nhảy lên lửa diễm.
Cô bị anh nhìn đến nổi da gà, chỉ sợ anh phán một câu đem mình đi xử tử.
Đáy lòng phát run. “Tổng thống…… Tổng Thống tiên sinh, ngài có thể cho chút gợi ý không?”
“Ba ngày trước, phòng riêng.” Giọng Cận Tư Hàn lạnh băng đến tận xương tủy.
Ba ngày trước, quả đúng là cô có tùy tiện xông vào phòng riêng của phủ Tổng thống. “Tổng Thống tiên sinh, tôi biết tôi tự ý xông vào là không đúng, nhưng tôi thật không lấy bất cứ thứ gì bên trong.” Cô lần đầu nói chuyện chân thành như thế.
Đôi mắt đen thâm thúy của Cận Tư Hàn tỏa ra tia lạnh lẽo. "Phụ nữ, nói dối chính là lấy sinh mệnh của mình ra đánh cược.”
Giọng của anh vô cùng bằng phẳng, lại vô tình khiến cô rùng mình một cái giữa đêm hè nóng bức.
“Tổng Thống tiên sinh, tôi thật sự thật sự không lấy bất cứ thứ gì bên trong.”
“Ý của cô, tôi nghĩ sai rồi!!” Giọng nhạt nhẽo làm cô cảm giác mình hít thở có chút không thông.
Mạo hiểm sinh mệnh, lại lần nữa phát run hỏi: “…… Nếu không, ngài cho một gợi ý nữa đi. " Bỗng nhiên, trong đầu nhớ tới lúc mình vô tình đụng phải một người đàn ông, giống như nhặt được một tờ giấy. “Cái kia…… Tôi có nhặt được một tờ giấy……”
“Giấy đâu?”
Đầu cô lập tức cúi gằm xuống. “Nếu…… Nếu tôi nói, tôi đã ném tờ giấy đi rồi, ngài có thể, có thể hay không……”
“Ném giấy, ừm...”
Âm thanh đạm mạc nhưng nồng đậm ý uy hiếp, An Chỉ Manh mạnh mẽ tin tưởng nếu mình nói đã ném tờ giấy đi, anh sẽ bóp chết cô ngay lập tức.
“Ha ha…… Không ném, không ném……” Nóng vội đi lên phía trước, cũng vì nóng vội mà không chú ý tới đôi chân dài của anh. Đảo một cái, cả người nhào về phía trước.
Hai người thuận thế ngã xuống sô pha.
“A……”
Đợi cô mở mắt ra lần hai liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình.
Cô dám dùng trinh tiết của chính mình thề, cô tuyệt đối không phải cố ý.
Cận Tư Hàn cũng ngây người giây lát, mắt đen nhìn chằm chằm người nằm trên người mình, cánh môi truyền đến cảm giác mềm mại.
An Chỉ Manh vừa định bò dậy, xin lỗi anh. Liền cảm giác một lực đạo rất lớn ném mình ra ngòai, ngã lăn trên đất, căm tức nhìn tên đầu sỏ gây tội còn ngồi an ổn trên ghế.
“Này, cái đồ điên nhà anh có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không hả? ” Cô vừa xoa xoa hai cái mông đáng thương, vừa đứng lên.
Vừa rồi cô nhìn thấy đáy mắt anh ngập tràn sự ghét bỏ, đậu má a! Kia chính là nụ hôn đầu tiên của cô a~
Cô còn chưa ghét bỏ anh, anh lấy quyền gì mà ghét bỏ cô.
“Cô - bẩn -!”