Đại lao Phòng quân phố vô cùng đơn sơ.
Đi xuyên qua chính đường của Phòng quân phố, tiến vào viện là thấy hai dãy nhà tù thấp bé. Nhà tù thấp sát mặt đất, phải cúi người xuống mới có thể thấy rõ tình trạng trong nhà giam. Gian phòng dù lớn nhỏ cũng đều giống nhau, dãy bên thông ở giữa, có thể đồng thời giam giữ được mười mấy người, mà gian bên kia chuyên giam giữ loại phạm nhân cực kỳ hung hãn tàn bạo.
Nơi này chỉ là nơi tạm thời giam giữ phạm nhân.
Đợi sau khi trời sáng sẽ mang đến đại lao của phủ Khai Phong để giam giữ.
Về phần đại lao phủ Khai Phong có hình dạng như nào,Ngọc Doãn chưa từng thấy bao giờ, nên cũng không biết rõ lắm.
Dưới sự hướng dẫn của Thạch Tam, hắn đi đến trước một gian thấp bé, ngồi xổm xuống nhìn qua hàng rào gỗ mới thấy rõ tình huống bên trong.
- Tứ Lục thúc?
Một người trong nhà giam nghe tiếng gọi của Ngọc Doãn thì ngồi dậy.
Có tiếng xiềng xích va vào nhau.
Rất rõ ràng phạm nhân kia đã bị xiềng xích khóa chặt, là một tù phạm cực kỳ nguy hiểm. Thạch Tam cầm tới một cây đuốc cắm ở trên hàng rào gỗ, lập tức chiếu sáng trong phòng giam. La Tứ Lục râu tóc rối bù, ngồi trên đống cỏ khô,hai chân hai tay bị khóa chặt, trên người vẫn còn dính vết máu, khi ngẩng lên nhìn thấy Ngọc Doãn thì lộ vẻ hổ thẹn.
- Sao Tiểu Ất lại tới đây?
- Tứ Lục thúc, vất vả thúc rồi!
La Tứ Lục vội nói:
- Sao Tiểu Ất lại nói vậy, lão già đây được Tiểu Ất chiếu cố, một lòng muốn báo đáp, chỉ tiếc tuổi đã già, nếu trẻ lại như tuổi đôi mươi nhất định sẽ trừ được họa tâm phúc cho Tiểu Ất. Ôi, đúng thật là già rồi, không còn dùng được nữa rồi.
Ngọc Doãn trầm mặc!
Hắn thật sự không biết nên nói thế nào mới phải.
Trách ư?
Đó là việc hắn nên làm hay sao?
La Tứ Lục vì hắn mới đi ám sát Quách Kinh!
- Tiểu Ất, ngày mai nên làm như nào đây?
La Tứ Lục toàn để tâm đến tình cảnh của mình mà chỉ quan tâm đến chuyện của Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn nói:
- Tứ Lục thúc yên tâm, sự việc đã giải quyết xong. Tiểu Ất đã chuẩn bị ngân lượng đủ để trả lại cho Quách Kinh và cả số nợ của Trương Tam ca nữa. Chỉ hận Tiểu Ất vô năng, nếu sớm giải quyết xong phiền toái thì đã không xảy ra việc này.
Nghe Ngọc Doãn nói đã chuẩn bị xong ngân lượng, La Tứ Lục lộ vẻ nhẹ nhõm.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...nếu thật sự để Tiểu Ất phải mất cửa hàng, La Tứ Lục mới thật sự đáng tội chết vạn lần.
Tiểu Ất, quay về đi!
Ta ở trong này rất tốt, không lo áo cơm, cũng không phải làm lụng vất vả khổ cực hơn nửa đời người rồi lúc này mới có thể được nghỉ ngơi. Quay về đi, ta đã giết Ngưu Bảo Lượng, cũng coi như đã chặt đứt một cánh tay của Quách Kinh, nghĩ chắc cũng sẽ được yên ổn một thời gian.
Nói xong, La Tứ Lục nghiêng người quay lưng về phía Ngọc Doãn, không nói gì nữa.
Ngọc Doãn ngập ngừng, sau một lúc lâu thấp giọng nói:
- Tứ Lục thúc, ta nhất định sẽ chiếu cố Đại Lang thật tốt.
La Tứ Lục không trả lời như đang ngủ.
Thạch Tam bước tới dỡ cây đuốc xuống, nhìn Ngọc Doãn, khẽ nói:
- Tiểu Ất đi thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố Tứ Lục thúc thật tốt. Ngày mai khi đưa Tứ Lục thúc đến đại lao phủ Khai Phong, ta sẽ cầu xin Áp Ti để tâm đếnTứ Lục thúc.
- Ừ!
Ngọc Doãn gật đầu đứng lên.
Khi hắn xoay người thì lại nghe giọng nói trầm thấp của La Tứ Lục:
- Tiểu Ất, Đại ca nhà ta phải kính nhờ ngươi rồi.
Thân hình Ngọc Doãn khẽ run lên, cất bước đi ra ngoài.
Sau khi cùng Thạch Tam ra khỏi cửa sau của đại sảnh Quân phố, hắn đột nhiên dừng bước, lấy trong người ra hai thỏi bạc, lại thêm 2000, 3000 văn tiền nhét vào tay Thạch Tam:
- Tam ca, Tứ Lục thúc phải kính nhờ ngươi rồi. Tuổi thúc đã lớn, đừng để thúc chịu tội. Tam ca cầm số tiền này để dùng, nếu không đủ, Tam ca cứ bảo với ta.
Thạch Tam nhìn thấy số bạc kia, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng chợt y khoát tay nói:
- Tiểu Ất làm gì vậy?
Tứ Lục Thúc không phải là người ngoài, ta sẽ hết sức để tâm đến thúc ấy. Ngươi đưa số bạc này cho ta, chẳng phải là coi thường Thạch Tam sao?
- Ta biết Tam ca là người đàn ông trượng nghĩa!
Nếu Tứ Lục thúc bị giam trong này, ta thật sự không lo lắng. Nhưng nếu tới nha môn phủ Khai Phong rồi thì trên dưới cần phải chuẩn bị, mà cũng không thể để Tam ca chi tiền được. Vừa lúc Tiểu Ất buôn bán dành được chút ngân lượng, khá dư dả, Tam ca chớ chối từ ta.
Nhìn số bạc sáng bóng kia, Thạch Tam nảy sinh sự cảm thán. Nhìn bộ dạng này chắc chắn Tiểu Ất phát đạt thật rồi!
Hai thỏi bạc này ít nhất cũng phải 20 lượng, có khi còn hơn 30 lượng cũng nên. Đối với một quân phố mà nói, đây là một số tiền rất lớn. Nhà đất ở Khai Phong không ngừng tăng giá, mặc dù Thạch Tam làm việc trong nha môn nhưng tiền lương không nhiều lắm. Việc lo liệu cho La Tứ Lục phải cần đến tiền, dù y có tấm lòng nhưng chỉ sợ lực không đủ.
- Tiểu Ất đã nói vậy thì ta không còn gì để nói! Ngươi yên tâm, cho dù là Thạch Tam mất đi tính mạng cũng sẽ không để Tứ Lục thúc chịu uất nhục trong lao tù. Ta sẽ đi tìm Tiếu Khôn để an bài thật tốt, bố trí thỏa đáng cho Tứ Lục thúc.
Ngọc Doãn chắp tay vài chào.
- Vậy làm phiền Tam ca rồi.
***
Ngọc Doãn đi ra khỏi cửa chính của Phòng Quân Phố đã thấy Hoàng Tiểu Thất ngồi chồm hỗm ở bậc thang, đang nhàm chán vẽ vòng tròn trên đất.
Thấy Ngọc Doãn đi ra, Hoàng Tiểu Thất vội vàng đứng dậy bước nhanh ngênh đón:
- Tiểu Ất ca, tình hình thế nào rồi?
- Cũng khó nói, nhưng Tứ Lục thúc lại rất bình thản, như không có gì xảy ra. Sáng sớm mai, Tứ Lục thúc sẽ bị đưa đến đại lao phủ Khai Phong. Ta đã kính nhờ Tam ca lo lót ở phủ Khai Phong rồi, chắc cũng sẽ không chịu nhiều khổ cực đâu.
Chỉ có điều thúc đã giết người, chứng cứ lại vô cùng xác thực, chỉ sợ có chút phiền phức.
Tuy nhiên cũng không cần phải lo lắng, quan phủ tuyên án cũng cần có thời gian, chúng ta vẫn còn đủ thời gian để nghĩ biện pháp, tận lực giúp La Tứ lục thoát án.
- Cũng chỉ biết như thế thôi!
Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?
- Là Cửu Nhi tỷ bảo ta đến xem xét tình hình.
Còn nữa, Cửu nhi tỷ muốn ta đi tìm La Đại Lang nhưng lại không thấy hắn ở nhà. Lão Dương đã dẫn người đi tìm rồi, Cửu Nhi tỷ nói Tiểu Ất ca chớ lo lắng việc trong nhà, có nàng ở đó tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì. Nhưng thật ra phía Đại Lang có chút nguy hiểm, Tứ Lục thúc giết Ngưu Bảo Lượng, khó đảm bảo Quách Kinh không tìm hắn tính sổ. Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Đại Lang, để tránh bị Quách Thiếu Tam làm hại tính mạng.
- Đúng là như thế.
Yến Nô suy nghĩ chu toàn khiến Ngọc Doãn vô cùng tán đồng.
Nhưng vấn đề là phủ Khai Phong rộng lớn, nhan khẩu đạt đến trăm vạn dân.
Trong thành trì to lớn như vậy mà tìm một người chẳng khác gì tìm kim dưới đáy biển. Sau khi bàn bạc với Hoàng Tiểu Thất một chút, hai người cùng đi đến Châu Kiều. Chợ đêm phủ Khai Phong náo nhiệt nhất là ở hai nơi, đó là chợ đêm phố Mã Hành và chợ đêm Châu Kiều. Trước đó La Đức gây ra vụ bê bối lớn ở cửa hàng Ngọc gia như vậy, chỉ sợ không còn mặt mũi nào mà đến chợ đêm phố Mã Hành.
Vậy thì khả năng lớn nhất là hắn ta ở gần Châu Kiều.
Hai người vội vã đi đến Châu Kiều, chính là nơi ồn ào náo nhiệt nhất ở phủ Khai Phong.
Đường đi người qua lại nườm nượp, đèn đuốc sáng trưng.
Trước lầu họ Vương buôn bán thịt chó, thịt chồn hoang, thịt gà.. rất thịnh vượng. Hai cửa hàng Mã gia, Lộc gia treo một chuỗi đèn lồng, cờ hiệu bay phần phật trong gió, khách bên trong chật ních, ồn ào náo nhiệt. Từ Châu Kiều đi về phía nam, đến Chu Tước Môn, hàng rao bên đường không ngớt, chợ đêm Châu Kều còn thịnh vượng hơn cả ban ngày.
Ngọc Doãn và Hoàng Tiểu Thất đi dọc theo sông, cứ thấy cửa hàng nào là vào đó xem xét.
Đi được một đoạn hai ba dặm, cuối cùng đã thấy bóng La Đức ở trong một cửa hàng hẻo lánh.
La Đức đã say mèm.
Bát chén hỗn độn trên bàn, không phải đồ ăn gì mà chỉ toàn là bầu rượu.
- Quan nhân này buổi trưa đã ở đây uống rượu rồi, khuyên nhiều nhưng không dừng lại mà cứ uống nhiều vô số, đã hơn mười vò rồi. May mà hai vị quan nhân tới kịp lúc, nếu không tiểu điếm thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Tẩu tẩu Tuấn Tào oán trách kể lể với Ngọc Doãn.
Tiền phải thanh toán cũng không nhiều, tổng cộng trên dưới một trăm văn tiền. Nhưng La Đức đã uống say như chết, căn bản không thể tỉnh lại được. Cuối cùng Ngọc Doãn đành phải khiêng gã trên vai, nói cảm ơn với tẩu tẩu Tuấn Tào rồi đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Dương Nhập Cửu và hai người cầm dao cũng đã trở về.
Thấy Ngọc Doãn và Hoàng Tiểu Thất đưa La Đức về, thì mọi người không hẹn cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Đêm nay mọi người ở phòng bên nghỉ ngơi đi, lúc này Quách Thiếu Tam giống như con chó điên, hai ngày nay mọi người nên cẩn thận một chút.
Ngọc Doãn căn dặn xong rồi bảo mọi người đi nghỉ.
Hoàng Tiểu Thất và hai người cầm dao ở trong phòng Ngọc Doãn, Dương Nhập Cửu và Trương Nhị tỷ thì ở lại phòng cũ của họ. Cũng may đã gần mùa hạ, buổi tối cũng không quá lạnh, mọi người ở chung nhau cũng không quá khó chịu, dù gì cũng chỉ một đêm thôi.
Nhìn La Đức say như chết, Ngọc Doãn không biết nên làm như nào cho phải.