Tống Thì Hành

Chương 525: Một đêm thật dài (3)




Triệu Phúc Kim tận tình khuyên bảo Ngọc Doãn. Ngọc Doãn hết sức cảm kích đang định cảm tạ thì chợt nhớ tới một chuyện.

- Ý tốt của sư thái, tiểu Ất vô cùng cảm kích. Có điều vừa mới nghe sư thái nói Vương Điện suất tới núi Tây Đài, mà Trương Bộ suất cùng với Diệu mã suất cũng rời Kinh đi kẹp loạn. Cấm quân của cả ba nơi đều đi hết chẳng phải là trong phủ Khai Phong không còn binh lực nào hay sao?

- A! Ta nghe nói Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn dẫn quân đóng trong thành không để cho có chuyện xảy ra.

Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn?

Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì biến sắc. Theo tin tức mà Lý Bảo tìm hiểu được thì Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn cùng với Triệu Thúc Hướng rất gần gũi với nhau.

Mà Triệu Thúc Hướng lại đi theo Thái thượng đạo quân Triệu Cát...Lần này Triệu Hoàn để cho hai người Miêu, Lưu ở trong phủ Khai Phong chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Không đúng! Nếu Triệu Hoàn biết thái thượng đạo quân Triệu Cát có hành động, thậm chí cả việc Triệu Cát định dấy loạn ở núi Tây Đài cũng biết thì sẽ biết được Triệu Thúc Hướng là người của đối phương...Hai người Miêu Lưu thân thiết với Triệu Thúc Hướng chẳng lẽ là do Triệu Hoàn sai khiến? Hay là Triệu Thúc Hướng cũng là người của Triệu Hoàn để cho Triệu Cát mắc câu?

Ngọc Doãn chợt cảm thấy đầu óc của mình vẫn chưa đủ dùng.

“Thật sự phức tạp...Nếu Triệu Thúc Hướng là người của Triệu Hoàn thì có thể chấp nhận được. Không đúng...nếu triệu Thúc Hướng là người của Triệu Hoàn thì tại sao lại liên thủ với người Nữ Chân? Triệu Cát, Triệu Hoàn, Triệu Thúc Hướng, Da Luật Dư Đổ, người Nữ Chân...”

Bảy tám mối quan hệ đó khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy như trong sương mù. Hắn hơi cảm thấy mình như xem nhẹ chuyện gì đó. Nhưng đó là chuyện gì thì nhất thời nghĩ mãi không rõ. Mà chắc chắn chuyện đó chính là sự kiện quan trọng nhất.

- Tiểu Ất!

Thấy Ngọc Doãn mãi không nói tiếng nào, Triệu Phúc Kim liền lên tiếng gọi. Ngọc Doãn đột nhiên bừng tỉnh:

- Sư thái chớ trách! Vừa rồi thần nghĩ tới một chuyện nên mới thất lễ. Xin sư thái thứ tội.

- Tiểu Ất khách khí rồi.

Triệu Phúc Kim nhoẻn miệng cười rồi nói:

- Nghĩ chuyện gì...

- Cái này...

Ngọc Doãn gãi đầu nét mặt có chút ngây ngô:

- Nghĩ mãi vẫn chưa rõ.

- Xem ra tiểu Ất quá lo lắng.

Ngọc Doãn cũng không nói nhưng thể hiện thái độ. Đúng là thật sự hắn vẫn lo lắng. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này còn thiếu một mắt xích quan trọng khiến cho bản thân bị mê hoặc. Nếu như không hiểu được cái mắt xích dó thì chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như Triệu Kim Phúc nói.

Nhưng phải mở miệng như thế nào?

Trong lúc Ngọc Doãn đang nghĩ xem nói thế nào thì Triệu Kim Phúc lại mở miệng.

Sau khi xuất gia, Triệu Kim Phúc dường như bớt rụt rè hơn mà có thêm chút linh động.

- Tiểu Ất vẫn chưa yên lòng?

Ngọc Doãn do dự một chút rồi gật đầu.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ:

- Không dám dối sư thái. Thần cảm thấy lo lắng nhất là chuyện an toàn của tiểu ca. Có lẽ quan gia đã có sách lược vẹn toàn nhưng khó bảo đảm được sẽ có sơ suất. Cho nên thần muốn nhờ sư thái giúp đưa Yến Nô và Lý nương tử vào trong cung bảo vệ Nhu Phúc Đế Cơ. Hơn nữa tốt nhất sư thái nên về trong cung, chờ chuyện này chấm dứt hãy quay lại chùa. Trước đó thần đã sai người bảo Vương Yến Ca vào trong cung. Chuyết kinh có võ nghệ cao cường, bác kích còn hơn cả thần. Vương nương tử lại giỏi đánh ngựa, trong hai trận chiến ít người có thể địch lại. Còn về Lý nương tử có thể đi theo hộ vệ. Nàng tinh thông thuật dùng độc là người nhanh nhẹn. Đến lúc đó nếu có gì bất trắc, để cho tiểu Ca tới chỗ Nhu Phúc Đế Cơ tránh né là có thể yên tâm.

Triệu Phúc Kim nhíu mày, hiển nhiên là có phần do dự. Nói thật nếu không có chuyện bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn quay lại hoàng cung. Nhưng Ngọc Doãn nói cũng có lý, chỉ sợ có sơ suất...Ai dám bảo đảm không có sai lầm xuất hiện?

Mặc dù Triệu Phúc Kim và Triệu Hoàn trở mặt với nhau nhưng đối với Triệu Kham vẫn có phần yêu thích.

“Hài tử đó là người hiểu chuyện, lại lễ phép không như Triệu Hoàn ngày đêm chỉ biết tính kế. Nó có vẻ hết sức đơn thuần.”

Hơn nữa trước khi Triệu Phúc Kim xuất giá có quan hệ với hoàng hậu rất tốt. Nếu không có chuyện không hay xảy ra, nàng ở trong cung cũng được bảo vệ còn hơn ngồi ở đây khoanh tay đứng nhìn.

Nghĩ tới đây, đôi mày Triệu Phúc Kim liền giãn ra. Nàng nói nhỏ:

- Tiểu ca có một vị lão sư như ngươi thật là có phúc. Nếu vậy bần ni hứa với ngươi lần này. Có điều nếu tiểu Ất lo lắng cho sự an nguy của tiểu Ca thì bần ni có một cách giúp cho ngươi tới gần được tiểu Ca bảo vệ an toàn cho hắn.

- A?

Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì mừng rỡ. Nếu có thể được như thế thì đúng là chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn liền hỏi:

- Không biết sư thái có ý gì?

- Tiểu Ất còn nhó Chu Phượng Sơn không?

- Chu Phượng Sơn?

Ngọc Doãn lặng đi một chút rồi gật đầu cười nói:

- Sao lại không nhớ?

- Lần trước khi quân giặc vây thành, ngươi lệnh cho Chu Phượng Sơn tới Thái phủ bảo vệ bần ni. Có điều năm ngoái khi bần ni xuất gia cũng không dẫn y theo mà nhờ vào quan hệ với Vương Tông Trụ để cho gã thu xếp cho Chu Phượng Sơn vào Điện Tiền Ti. Bây giờ, y chuyên phụ trách việc yến ẩm trong cung...Mặc dù bần ni xuất gia nhưng Chu Phượng Sơn vẫn rất nhu thuận, có mấy lần tới thăm hỏi nhưng bị ta ngăn cản. Nếu tiểu Ất không ghét thì có thể vào trong đám người hầu rượu mà lẻn vào trong cung. Ngươi và Chu Phượng Sơn biết nhau, có lẽ y sẽ đồng ý giúp.

Vương Tông Trụ là biểu ca của Triệu Hoàn nhưng không có quan hệ huyết thống với Triệu Phúc Kim. Nếu như Triệu Phúc Kim ra mặt mời y giúp thì đường đường là một thái úy Điện Tiền Ti thu xếp một cái chỗ lo trà rượu cũng không có gì.

Mà cái chỗ chuyên lo trà rượu đó cũng làm một trong những bộ phận quan trọng trong nghi vệ của Hoàng đế. Hơn nữa người phục vụ của nó cũng nhiều nhất tới một trăm năm mươi bảy người.

Nói thật ở trong phố của Khai Phong có rất nhiều người biết Ngọc Doãn, nhưng trong hoàng cung những kẻ biết hắn lại không có mấy.

Triệu Phúc Kim nói:

- Bần ni cũng biết làm vậy khiến tiểu Ất tủi thân. Nhưng nếu Tiểu Thất không muốn thì sau khi bần ni vào cung sẽ bàn bạc rồi nghĩ ra một cách khác để cho tiểu Ất vào cung.

Tính thời gian thì nay đã là ba mươi tháng giêng. Ngày mai là ngày ba mươi mốt tháng giêng, Triệu Hoàn sẽ ký minh ước với người Nữ Chân.

Mùng hai tháng hai, Triệu Hoàn sẽ tới núi Tây Đài tế trời, tới lúc đó bắt hết toàn bộ người của Huy Tông, chấm dứt chuyện này.

Chỉ có hai, ba ngày không cần phải mất nhiều công sức như thế.

Chưa nói, trà trộn vào trong đám người chuẩn bị tiệc rượu người khác rất khó để ý cũng là một chỗ ẩn giấu rất tốt...

- Có một chút như vậy có sao. Thần vốn xuất thân đồ tể làm chân phục dịch cũng không sao.

- Tốt lắm! Bây giờ tiểu Ất đang ở đâu?

- Đang ở ngõ Tú Tài.

- Nếu vậy ngày mai ta sẽ bảo Chu Phượng Sơn chuẩn bị một bộ quần áo dẫn tiểu Ất vào cung. Nghe nói ngày mai, quan gia sẽ ký kết minh ước với quân giặc, buổi tối chắc chắn sẽ thết tiệc tỏ trong cung. Tiểu ca nhất định sẽ tham dự. Tới lúc đó, tiểu Ất tự mình nghĩ cách gặp tiểu ca đi.

Cái chuyện ký kết nghị hòa với nước Kim vốn là một chuyện tốt, làm sao mà triều định lại không bày rượu uống mừng được chứ? Chỉ có điều không hiểu tới đêm mai Triệu Hoàn còn tâm trạng để uống rượu không.

- Nếu vậy Tiểu Ất xin cáo từ.

Ngọc Doãn đứng dậy định ra ngoài thì chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng thở nhẹ rồi sau đó hình như có người ngã xuống đất.

Ngọc Doãn vội vàng lắc mình chạy ra thì thấy Yến Nô đang bế một người đi vào.

- Cửu Nhi Tỷ! Có chuyện gì vậy?

Yến Nô nói nhỏ:

- Không biết tại sao Diệu Âm sư thái lại tới đây...Nô đang định tới ngăn lại nhưng quên mất Thúy Nhi tỷ rắc Màn Đà La hương ở ngoài cửa nên Diệu Âm sư thái bị ngất. Nô cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Diệu Âm sư thái cũng chính là Lý Sư Sư.

Ngọc Doãn cũng không ngờ lại có chuyện như vậy. Hắn cũng biết tới hương Mạn Đà La. Lúc trước, Lý Tiểu Thúy dựa vào nó làm cho hơn mười người Xích Thiên vương của trại Cửu Long trên núi Long Phong hôn mê, rồi sau đó lấy mạng của họ. Lý Tiểu Thúy từng nói rằng hương Mạn Đà La rất mạnh có tác dụng trong ba canh giờ. Sau khi tỉnh lại nếu không lấy nước lạnh rửa sẽ rất đau đầu.

Nếu Lý Sư Sư ngủ mê không tỉnh lại thì thôi, tới lúc đó có thể làm như không biết.

Nhưng hiện tại...

Lúc này, Triệu Phúc Kim cũng đi ra thấy Lý Sư Sư hôn mê thì không khỏi nhíu mày nói nhỏ:

- Hãy bảo Lý nương tử để Diệu Âm sư thái ngủ thêm chút nữa. Tới sáng, chúng ta vào cũng có thể đưa cô ấy theo. Tới lúc đó có thể giải thích với cô ấy, bớt chút nước bọt.

- Như vậy cũng tốt.

Ngọc Doãn suy nghĩ rồi gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Mục đích đã đạt được, Ngọc Doãn nhìn trời thấy tới gần giờ Sửu. Hắn liền cáo từ Triệu Phúc Kim rồi chuẩn bị nhảy qua tường...Mới đi được vài bước, hắn bị Yến Nô níu tay lại.

- Phu quân. Chàng phải hết sức cẩn thận. Còn có một việc. Hiện giờ Lưu nương tử và Vân ca nhi đang ở bên Kiều bàng...Ngũ ca ở kia chỉ có hơn vài chục người tinh thông quyền cước. Năm đó mạc dù Nhạc Phi chưa bái cha làm sư phụ nhưng cũng theo cha học được thuật bắn tên. Nếu tiểu Ất cần giúp đỡ có thể tới tìm họ, nói không chừng họ giúp được chàng.

Ngọc Doãn nghe thấy vậy liền vỗ trán. Sao ta lại có thể quên chuyện này được?

Lúc trước, hắn khuyên Nhạc Phi mang gia quyến tới Khai Phong. Chỉ có điều khi trận chiến Yến sơn xảy ra, hắn bận rộn chiến sự nên không có thời gian tới hỏi thăm tình hình của người nhà Nhạc Phi.

Sau khi trở về Đông Kinh, hắn liền quên mất chuyện này.

Nhạc Phi?

Ừ! Không chừng có thể dùng được. Nghĩ vậy, Ngọc Doãn liền gật đầu.

- Tiểu ất ca phải cẩn thận.

Ngọc Doãn cười cười vuốt nhẹ hai gò má của Yến Nô:

- Sau khi vào cung, Cửu Nhi Tỷ cũng phải cẩn thận...Trong cung không như bên ngoài có lắm quy tắc. Tới lúc đó đừng có đùa giỡn. Nếu có chuyện gì hãy thương lượng với Diệu Ngọc sư thái.

- Thiếp biết rồi.

Ngọc Doãn không nói nhiều nữa lập tức nhảy qua tường rời khỏi viện Quan Âm.

Nhìn theo bóng lưng của Ngọc Doãn, Yến Nô thầm thở dài. Trước kia nàng vẫn mong tiểu Ất ca có thể nổi danh nhưng hôm nay hắn thật sự nổi danh khiến cho gia cảnh thay đổi có điều Yến Nô lại không có được sự sung sướng như trước kia. Nàng cảm thấy tiểu Ất ca càng có địa vị càng thì càng gặp nhiều chuyện phiêu lưu. Cứ như vậy cho dù mặc cẩm y cũng không có được cuộc sống vui sướng.