Tình trạng chết của Cảnh Diên Hi cực kỳ bi thảm, yết hầu bị cắt giống như miệng trẻ em.
Máu tươi thẫm dưới giường, trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị. Theo Ngỗ tác khám nghiệm tử thi nói, Cảnh Diên Hi là trúng một loại thuốc mê ảo, thế cho nên đến chết trên mặt vẫn tươi cười. Nhưng nụ cười kia, thật sự làm người ta sợ hãi, khiến Tri trại Quân thành trại không rét mà run.
Nhưng, đến tột cùng người nào muốn giết Cảnh Diên Hi?
Tri trại Quân thành trại đã không còn lòng dạ nào suy xét việc này, y chỉ biết là, Cảnh Diên Hi chết ở Quân thành trại, mặc kệ hung thủ kia có quan hệ với y hay không, thì cũng khó mà tránh khỏi liên lụy. Chứ đừng nói chi là, trên Cảnh Diên Hi còn có Cảnh Trọng Nam, sao có thể bỏ qua cho y.
Nghĩ Cảnh Trọng Nam kia là Tể tướng đương triều, Binh bộ Thượng thư.
Nếu thật sự báo thù cho Diên Cảnh Hi, Tri trại nho nhỏ là y căn bản không chống đỡ nổi.
Tri trại Quân thành Trại càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Sau khi suy nghĩ kỹ, đầu tiên y sai người phong tỏa tin tức, rồi sau đó sửa sang lại bọc hành lý, đem chuẩn mọi thứ thỏa đáng, thừa dịp quân Tống còn đóng trú ngoài Quân thành trại không phát hiện ra, liền mang theo cả gia quyến thoát ra khỏi Quân thành trại, đi lên phía bắc.
Cùng lúc đó, quân Kim cũng thuận lợi đến trạm Hoa Tháp Tử, cũng hội hợp một chỗ với tướng lĩnh quân Kim đã tới trước tiếp ứng.
Tuy nhiên, Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ lại không biết tướng lĩnh quân Kim này. Bao gồm Hoàn Nhan Thi Lý và Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ cũng thấy đối phương vô cùng xa lạ. Chỉ có điều người nọ cầm trong tay thủ lệnh của Hoàn Nhan Lâu Thất làm đám người Bồ Lỗ Hổ buông lỏng cảnh giác. Chớ đừng nói chi là, đối phương còn nói được khẩu âm Yến Vân lưu loát, càng làm mọi người không chút nghi ngờ.
- Tôn Bột cận là người Hán?
Ở trong mắt người Nữ Chân, người Hán đặc chế bắc địa Yến Vân người Hán.
Hoàn Nhan Thi Lý nghi hoặc hỏi:
- Chưa từng nghe nói, hơi lạ tai.
Tướng lĩnh quân Kim tên là Tôn Hiển.
Tuổi chừng trên ba mươi, vóc dáng cường tráng, toát lên khí chất dũng mãnh.
Tôn Hiển cười nói:
- Không dối gạt lang quân, mạt tướng vốn là người Hà Âm, được Đại Lang quân dẫn dắt, vừa mới được làm Mãnh an bột cận.
Trước đó, mạt tướng luôn luôn đóng trú tại Dã Hồ Lĩnh.
Nếu không có Đại Lang quân tiếp chưởng Tây Kinh, chỉ sợ cũng không đến lượt mạt tướng tới đón tiếp hai vị lang quân.
Đại Lang quân trong miệng Tôn Hiển là Hoàn Nhan Lâu Thất.
Dã Hồ Lĩnh thuộc Phụng Thánh Châu, là một cửa ải Trường Thành, cũng là yếu địa chiến lược Tây Kinh đi thông tái bắc.
Hoàn Nhan Thi Lý bừng tỉnh:
- Thì ra là thế.
Giải thích của Tôn Hiểu cũng làm cho đám người Hoàn Nhan Thi Lý tan biến mọi nghi ngờ.
Vị trí Dã Hồ Lĩnh vắng vẻ, nếu trước đây Tôn Hiển đóng quân ở Dã Hồ Lĩnh, vậy thì nhìn xa lạ cũng là hợp lý.
- Bạch Đạt Đán mà nay tình huống như thế nào?
Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ xuất phát từ cẩn thận, lại hỏi một câu.
Tôn Hiển vội nói:
- Đầu năm người Bạch Đạt Đán chút không quá an ổn, mấy tháng trước Đại Lang quân giáo huấn một trận rồi, gần đây đã bình ổn hơn nhiều. Tuy nhiên nghe người ta nói người Liêu Tây Châu ý muốn binh phát Mạc Bắc, cho nên thế cục Mạc Bắc có chút hỗn loạn.
- Đã sớm biết. Dư nghiệt người Liêu kia không từ bỏ ý đồ mà.
Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ không kìm nổi chửi ầm lên, nét mặt đầy vẻ giận dữ.
Ngột Lâm Đáp Tát Lỗ Mỗ liếc nhìn Bồ Lỗ Hổ một cái, chợt nói:
- Không phải lo lắng các bộ tộc Mạc Bắc.
Đại Lang quân đóng ở Tây Kinh, đủ để ổn định nơi đó. Về phần dự nghiệt Tây Liêu, có gây loạn cũng không làm được gì, không cần phải lo lắng.
Tôn Hiển cười nói:
- Chúng ta nghe theo Đại Lang quân sai phái, về phần dư nghiệt Tây Liêu, không đáng để lo nghĩ.
- Như thế, rất tốt!
Hoàn Nhan Thi Lý gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Khi nào chúng ta lên đường?
- Các lang quân đường xa đến đây, nói vậy cũng đã mệt mỏi rồi.
Mạt tướng phụng mệnh Đại Lang quân đã mang đến dê bò và rượu mạnh thượng đẳng. Đêm nay nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại trạm Hoa Tháp Tử một đêm, sáng sớm ngày mai xuất phát. Nơi này là giao thoa Tống Kim, mà nay Lang chủ muốn chúng ta tận lực tránh đâm chọc người Nam, cho nên Đại Lang quân cũng không nên phái ra nhiều binh mã tiếp ứng. Tuy nhiên, Đại Lang quân đã sai người ở Ngũ Hồi Lĩnh xuống, tiếp ứng ở Ngân Thành phường rồi. Chậm nhất chạng vạng ngày mai, là có thể an toàn đến. Dọc đường này cũng rất an toàn, các lang quân không cần phải lo lắng, cứ chú tâm nghỉ ngơi là được.
Đám người Bồ Lỗ Hổ thở phào một hơi, quả tim căng thẳng cũng đã hạ xuống.
Đêm đó, gần hai vạn quân Kim, liền đóng quân trạm Hoa Tháp Tử.
Tôn Hiển sai người giết mổ dê, cũng mang tới rượu phân phát xuống.
Trời đông giá rét, quân Kim lặn lội đường xa sớm đã mỏi mệt không chịu nổi. Mà nay ăn vào thịt nóng hổi thơm ngon, rượu nóng mạnh, lập tức đều thả lỏng. Nhiệm vụ cảnh giới đều do sở bộ Tôn Hiển phụ trách.
Đám người Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ thoải mái chè chén, uống đến say mèm.
Tới đêm khuya, trạm Hoa Tháp Tử đột nhiên gió bắt đầu thổi.
Cả đám quân Kim tránh ở trong lều vải, ngủ say sưa.
Tôn Hiển không hề lơ là cảnh giác, mang theo tuần binh đi một vòng ở trong đại doanh, sau khi xác định an toàn mới trở về quân trướng.
Diện tích quân trướng không lớn, bên trong bầy đặt hai chậu than.
Tôn Hiển đi vào quân trướng, liền khom người chắp tay hành lễ với thanh niên đang đọc sách trong đó.
- Lang quân, đều đã ngủ hết rồi.
Thanh niên kia chậm rãi thả quyển sách trong tay xuống, ánh nến chiếu lên một khuôn mặt thanh tú, chính là Ngọc Doãn.
Chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, đứng lên nói:
- Tôn Tướng quân khổ cực rồi. Lần này nếu không có Tôn Tướng quân hiệp trợ, chỉ sợ khó có thể được việc.
Tôn Hiển, phong quan Đô Giám Quảng Tín quân.
Năm Bảo Đại thứ 2, thức là năm công nguyên 1122, Tống Kim liên kết giáp công Đại Liêu.
Tôn Hiển khi đó làm Thống chế quân Tống, theo quân Tống xuất kích, bị Hề Vương tiêu đánh cho thất bại, trở thành tù binh người Liêu. Kế tiếp, người Liêu bị người Nữ Chân tiêu diệt, Tôn Hiển thừa dịp loạn mà trốn thoát, tìm nơi nương tựa Quách Dược Sư. Cuối năm Tuyên Hòa thứ 7, quân Kim xuôi nam, Quách Dược Sư suất bộ đầu hàng. Tôn Hiển lại một lần nữa trở thành tù binh quân Kim, bị ức hiếp hiệu lực cho người Nữ Chân, trở thành Mưu khắc bột cận.
Sau đó, Quách Dược Sư và Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp tục xuôi nam, Tôn Hiển đóng giữ Yến Kinh.
Chỉ là y cũng không có thật tâm hiệu lực cho người Nữ Chân. Thừa dịp binh lực Yến Kinh trống không, liền dẫn binh mã bản bộ phản ra Yến Kinh, tìm nơi nương tựa Quảng Tín quân.
Lần này Ngọc Doãn ở xử lý xong việc Xích Thiên Trung núi Phong Long liền tới Quảng Tín quân.
Được La Đức đề cử, lại có Mã Khuyếch người bảo đảm, Ngọc Doãn và Quý Đình sau khi thương nghị, quyết định để Tôn Hiển giả trang binh mã Nữ Chân, nghênh đón tù binh quân Kim. Đồng thời, sở bộ Mã Khuếch tại Ngư Đài Khẩu sau khi được tiếp viện liền dẫn lãnh binh mã, đi hướng bắc lên Ngũ Hồi Lĩnh, mấy ngày trước đã đánh bại Hoàn Nhan Lâu Thất được phái tới tiếp ứng quân Kim của Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ ở phường Ngân Thành, rồi lui nhập Lang Sơn, chuẩn bị chống đỡ quân Kim trả thù. Cùng lúc đó, Ngọc Doãn mệnh Tôn Hiển suất bộ, ở trạm Hoa Tháp Tử chờ quân Kim đến.
Tất cả hành động đều hoàn thành vào giữa tháng.
Nếu không có lục lâm đ*o Hà Bắc nghĩ cách trì hoãn tốc độ tiến lên của quân Kim, thì bên Ngọc Doãn cũng không chắc có đủ thời gian để tiến hành bố trí.
Gậy ông đập lưng ông!
Sau khi làm hết thảy thỏa đáng, Quân Kim liền đến Khấu Thủy.
Mặc dù Ngọc Doãn đang ở Quảng Tín quân, lại nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của đoàn người Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ.