Tống Thì Hành

Chương 457: Tình cờ gặp mặt (1)




- Ngày mai ta giới thiệu với Tiểu Ca vài bằng hữu, cũng là nhân vật ở phủ Khai Phong.

Tuy nói không là danh môn vọng tộc, cũng không phải là chi sĩ uyên bác, nhưng hàng năm lăn lộn trong phố xá cũng không coi là quá kém.

Ngày sau Tiểu Ca gặp chuyện, nếu không tiện ra mặt thì có thể giao cho bọn họ.

Triệu Kham cái hiểu cái không, tuy nhiên xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Ngọc Doãn liền không chút do dự đáp ứng.

Người Ngọc Doãn muốn giới thiệu, đó là Lý Bảo.

Dùng lời Trần Quy nói, từ lúc Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát quay về kinh đô, phủ Khai Phong chắc chắn là gió nổi mây phun, mạch nước ngầm kích động. Mà nay đối thủ của Lý Bảo lai lịch như nào còn chưa rõ, nhưng nghĩ chắc cũng là kẻ có bản lĩnh. Nếu không cấp cho Lý Bảo một bối cảnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối thủ xử lý. Nếu cứ như vậy, tai mắt mà Ngọc Doãn khổ tâm gây dựng nên sẽ trở thành của người khác.

Ngọc Doãn đương nhiên không thể ngồi không không lo.

- Tiểu Ất, ngày mai đến đâu gặp?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Tiểu ca nghĩ xem Lầu Sư tử được không...

Vào đêm hôm sau, Dương Kim Liên mang theo Ngọc Như đi nghỉ sớm.

Ngọc Doãn không có việc gì liền xem sách chốc lát, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nào ngờ lại bị Yến Nô giữ chặt lại:

- Tiểu Ất ca, lại gặp phiền toái ư?

- Ồ?

- Đừng gạt nô, hôm nay nô nghe huynh và Tiểu ca nói chuyện với nhau, nói ngày mai sẽ đi Lầu Sư tử, thì nô biết là có chuyện rồi.

Ngọc Doãn cả kinh, hỏi vội:

- Sao Yến Nô lại nói vậy?

- Tiểu Ất ca còn muốn lừa gạt nô. Huynh luôn không có thiện cảm với Lầu Sư tử, mấy năm trước từng thề, cuộc đời này sẽ không đặt chân nửa bước đến Lầu Sư tử, tại sao hôm nay lại chủ động muốn đi Lầu Sư tử tụ hội? Hơn nữa, Lầu Sư tử kia cách nhà khá xa, nếu Tiểu Ất ca muốn tụ tập, có thể chọn Phan lầu hoặc là cửa hàng chính Cao Dương. Hoặc là có thể đi lầu Phong Nhạc, đang êm đẹp sao lại chọn lầu Sư Tử? Nếu không có việc, Tiểu Ất ca tuyệt đối không thể làm chuyện như thế được. Chẳng phải là có phiền toái sao?

Yến Nô nói rất nghiêm trang, lại làm cho Ngọc Doãn hít sâu một hơi.

Có chuyện như này sao?

Ngọc Doãn đã dung hợp tất cả trí nhớ, nhưng lại không nhớ có một chuyện như vậy.

Nghĩ đến, chắc là đoạn trí nhớ đó của Ngọc Doãn lúc chết đi quá nhỏ không đáng kể, nên Ngọc Doãn không có chút ấn tượng nào.

Hắn nhìn Yến Nô, sau một lúc lâu cười khổ một tiếng.

- Cửu Nhi tỷ thật có lòng vì ta.

Hắn cũng không thể nói cho Yến Nô rằng hắn đã quên hẳn chuyện này.

Trên thực tế, quá khứ trong hai năm này, hắn từng nhiều lần đi ngang qua lầu Sư Tử, nhưng không đặt nửa bước chân tới đó, phải chăng đó cũng xuất phát từ mâu thuẫn trong tâm? Ngọc Doãn cũng không rõ nữa. Nhưng nghe Yến Nô vừa nói. Ngọc Doãn liền biết, giữa lầu Sư Tử và hắn không chừng có một câu chuyện mà không muốn ai biết.

Đây thật sự là phiền toái!

- Có phải là Tiểu Ất ca không muốn cho nô biết?

Yến Nô hạ giọng nói:

- Nô tự biết mình không có bản lĩnh gì, nhưng lòng vẫn hy vọng có thể giúp được Tiểu Ất ca.

Những thứ khác không nói, nếu là đánh đánh giết giết, nô tự nhận mình không kém hơn Tiểu Ất ca. Tiểu Ất ca, nô là thê tử của huynh, nhưng không muốn gạt huynh. Lần trước huynh đi Trần Kiều, nô đã biết không đơn giản, cũng không dám hỏi, nào ngờ...

Yến Nô nói chuyện, mắt đỏ hoe.

Lòng Ngọc Doãn không khỏi mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm Yến Nô vào lòng.

Hắn do dự thật lâu sau, hạ giọng nói:

- Ngày mai đi lầu Sư Tử, xác thực là có một số việc.

- Ừ?

- Chỉ là hiện tại ta không thể nói với muội, đợi ngày mai từ lầu Sư Tử trở về, sẽ nói tỉ mỉ với Cửu Nhi tỷ. Nếu cần giúp, ta quả quyết sẽ không khách khí. Cửu Nhi tỷ không cần phải nghĩ ngợi lung tung, ngày mai cứ ở trong nhà, đợi ta về rồi nói sau.

Ngọc Doãn đã nói đến vậy rồi, Yến Nô cũng không hỏi nữa.

Một đêm này vô sự, sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền rời khỏi giường.

Cũng như ngày thường, hắn đánh bộ quyền trong hoa viên, luyện một hồi rồi đi rửa mặt ăn cơm.

Sắc trời không kém, ánh nắng tươi sáng.

Người ta nói thời tiết cuối thu sảng khoái, mà sáng nay đúng là như vậy.

Ngọc Doãn ăn cơm xong, bảo Cao Trạch Dân chạy tới thông tri Lý Bảo giữa trưa uống rượu ở lầu Sư Tử. Rồi sau đó lại đi một chuyến đến Chư Suất Phủ, thấy không có việc gì, lại ở lại chốc lát, đang định tâm sự với Trần Quy, nào biết được Trần Quy lại nói không có thời gian. Gã này và Lăng Chấn từ lúc biết nhau thì đâm đầu vào nghiên cứu chế tạo súng phun lửa. Hỏa dược phối phương trong tay Lăng Chấn chế tạo ra uy lực vượt ra hỏa dược phối phương lưu thông trên thị trường.

Cộng thêm việc ông ta chế tạo hỏa khí nhiều năm, lấy kinh nghiệm mà nói thì vượt xa Trần Quy.

Tuy nhiên, Trần Quy có lý luận cơ sở cũng rất vững chắc, Lăng Chấn lại không thể đánh đồng cùng gã.

Vốn một tiến sĩ xuất thân Trung Minh Pháp Khoa, một người xuất thân thợ thủ công, hai người căn bản không thể có tiếng nói chung, lại bởi vì hỏa dược này mà trở thành bạn tốt, ngày ngày tụ hợp với nhau, thảo luận về việc súng phun lửa.

Cấu tứ súng phun lửa của Trần Quy rất được Lăng Chấn thích thú.

Sau khi tiếp tục cải thiện phối phương hỏa dược, uy lực súng phun lửa đương nhiên tăng lên nhiều.

Nhưng do vì nghiên cứu riêng tư, nên trước súng phun lửa chế tạo thành công, quả quyết không thể gióng trống khua chiêng được.

Vì thế, Trần Quy vẽ, Lăng Chấn tạo ra.

Bộ dạng hai người như trao đổi ý tưởng, trong lúc vô tình đã tạo ra ba điểm khác súng phun lửa...

Chiếu theo ý tưởng thiết kế của Trần Quy, súng phun lửa chỉ phun bắn ngọn lửa.

Nhưng Lăng Chấn bởi vì từng chế tạo Chưởng Tâm Lôi nên có ý tưởng khác. Ông đề nghị tăng thêm đinh sắt trong ống trúc, mượn lực hỏa dược từ súng phun lửa mà bắn đinh sắt ra. Nhưng sau đó Trần Quy lại cảm thấy đinh sắt uy lực quá nhỏ, vả lại khó có thể phóng ra, vì thế liền đổi lại hỏa tiễn. Đồng thời làm ống trúc to thêm, để tăng uy lực của hỏa tiễn.

Bởi vậy, Ngọc Doãn lúc ban đầu muốn Trần Quy tạo ra súng phun lửa ngay lập tức, vẫn chậm chạp không thể bàn giao công trình.

Ngọc Doãn sau khi nghe Trần Quy và Lăng Chấn thiết kế xong, lập tức cả kinh: Đây chẳng phải là hình thức ban đầu của hỏa tiễn đời sau sao?

Kiếp trước Ngọc Doãn từng ở nhà bảo tàng quân sự thấy nhị hổ truy dương tiễn đời Minh khai quật được.

Phóng ra nguyên lý này, không ngờ súng phun lửa do Trần Quy, Lăng Chấn thiết kế ra dù cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Ngọc Doãn không khỏi tâm động. Bởi vậy mà không quấy rầy Trần Quy nữa.

Ra khỏi Chư Suất Phủ, thấy thời gian không còn sớm, liền thản nhiên vào lầu Sư Tử.

Lầu Sư tử này cũng là một trong bảy mươi hai cửa hàng chính ở phủ Khai Phong, tọa lạc ở Giao Xoa Khẩu đường cái Liền Kiều và đường cái Quốc Kiều Thái Bình Hưng.

Thiết kế có phần khá giống với lầu Phong Nhạc, cũng là một khách điếm cổ trăm năm.

Chỉ có điều, trước đây Phàn lâu và Phan lầu thanh thế quá lớn, cho nên lầu Sư Tử hoàn toàn không thể đánh đồng với hai tòa tửu lầu đó.

Tuy nhiên trong lầu tửu rượu và thức ăn lại vô cùng tốt, đặc biệt bọn họ chế tác bánh bao hấp, được xưng là Khai Phong nhất tuyệt.

Mấy năm trước, Ngọc Doãn từng bởi vì mang theo một đám lưu manh gây rối bên ngoài lầu Sư Tử, kết quả bị chưởng quầy lầu Sư Tử báo quan bắt vào đại lao phủ Khai Phong, một phen nhục nhã. Cũng chính nguyên nhân này, Ngọc Doãn mới thề sẽ không đặt chân lầu Sư Tử nửa bước.

Một mặt là bởi vì bị nhục nhã, về phương diện khác cũng có chút sợ hãi đối với lầu Sư Tử.

Chỉ có điều đối với Ngọc Doãn hiện nay mà nói, hết thảy đều đã như mây khói thoáng qua.