Tống Thì Hành

Chương 445: Không bại mà như bại




Trong triều kêu gọi nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát về đô càng ngày càng nhiều, đó là bài viết của Tuần san Đại Tống đã đăng.

Triệu Hoàn thuận theo dân ý, hết lần này tới lần khác phái sứ giả ba lần thỉnh mời Triệu Cát về đô.

Hoàng đế Huy Tông ở Kim Lăng có chút tự tại, cũng không đồng ý trở về Khai Phong. Cho nên tuy là Triệu Hoàn cứ mãi thỉnh mời, Triệu Cát cũng không chịu đồng ý, hết lần này tới lần khác chối từ, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả sứ giả cũng không chịu triệu kiến.

Cho nên, Triệu Hoàn rất xấu hổ.

Tuy nói là Triệu Cát tự mình không chịu trở về, nhưng trong dân chúng liền cho rằng Triệu Hoàn bất hiếu.

Đối mặt với loại tình thế này, Triệu Hoàn vô cùng căm tức. Vào cuối tháng tư, lại phái Tần Cối làm đại biểu sứ đoàn lần nữa, thỉnh mời Triệu Cát về đô. Cùng lúc đó, quận công Phù Lăng là Thượng thư Triệu Thúc Hướng hiến kế, nói bên cạnh của Thái Thượng Đạo Quân có kẻ gian trá cản trở, không chịu để cho phụ tử Hoàng thượng đoàn tụ. Lúc này lấy thế đánh không kịp trở tay, diệt trừ kẻ xấu, lại nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân về.

Kẻ xấu, bọn tiểu nhân gian trá?

Triệu Thúc Hướng chỉ, ngoài Chu Miễn thì còn ai.

Thái Kinh đã bị bệnh chết trong tháng ba, bên cạnh Triệu Cát chỉ còn lại có một mình Chu Miễn.

Mà Chu Miễn này, ở Đông Nam kinh doanh nhiều năm, môn sinh cố lại nhiều không kể xiết, cũng là một trợ thủ đắc lực của Triệu Cát có thể đứng vững ở đông nam.

Chỉ cần giết Chu Miễn. Triệu Cát ở Kim Lăng không còn chỗ dựa nào, tự nhiên có thể về đô.

Sau khi Triệu Hoàn nghe xong chủ ý của Triệu Thúc Hướng, cũng có chút ý động...

Đầu tháng năm, Đoàn Luyện Sứ Tô Châu, hai Chiết lộ Phó Đô Thống chế Quan Thắng phụng mệnh xuất phát, đi tới phủ Binh mã Nguyên soái Hà Bắc nghe lệnh. Trên đường đi khi tới Kim Lăng, cha con Quan Thắng vào thành bái kiến Hoàng đế Huy Tông. Triệu Cát cũng không gặp mặt chỉ cho Chu Miễn ra tiếp kiến. Nào ngờ đâu, ở tiệc rượu cha con Quan Thắng đột nhiên trở mặt, chém chết Chu Miễn tại chỗ. Cũng lấy ra thánh chỉ, nói là làm theo mật chỉ của Hoàng thượng, diệt trừ gian tặc. Đồng thời, Quan Thắng cho binh mã của mình nhanh chóng xông vào khống chế Kim Lăng.

Triệu Cát thấy tình hình như vậy, liền biết là chủ ý của Triệu Hoàn.

Triệu Hoàn quyết không thể nào dung túng cho ông ta tiếp tục ở lại đông nam, liền xuất ra thủ đoạn không kịp trở tay.

Bất kể là trong lòng của ông ta không tình nguyện đến thế nào đi nữa, cũng biết là không thể tiếp tục ở lại Kim Lăng được nữa. Chu Miễn vừa chết, vây cánh này lập tức sụp đổ. Cho dù Triệu Cát rất yêu thích Kim Lăng, lại mất đi chỗ dựa ở đông nam, đành phải hạ chiếu chuẩn bị về đô.

Triệu Hoàn nhận được tin tức, không khỏi thở dài một hơi...Triệu Cát phải về Khai Phong rồi!

Nhưng đàm phán giữa Tống Kim cũng biến đổi bất ngờ.

Khang Vương Triệu Cấu ở Thượng kinh sau khi tiếp kiến Đại lang chủ Nữ Chân, Kim Thái Tông Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, thái độ đột nhiên phát sinh biến hóa.

Vốn là ông ta cân bằng ở giữa, nhưng càng về sau lại bắt đầu ủng hộ ngược lại Mai Chấp Lễ, biểu hiện nhu nhược.

Lý Cương kiên quyết không đồng ý gia tăng tiền cống hàng năm, càng muốn đoạt lại phủ Yến Sơn. Mà bên Nữ Chân thì lại yêu cầu cắt nhường phủ Yến Sơn, lý do là phủ Yến Sơn này đã bị bọn họ chiếm lĩnh. Song phương đàm phán cứ ở thế giằng co, giằng co suốt một tháng. Lý Cương cũng kiệt sức, lại thêm khí hậu không phù hợp, đến tháng năm liền bị bệnh không dậy nổi, không thể tiếp tục đàm phán.

Triệu Cấu quyết định cho Lý Cương quay lại Chân Định tĩnh dưỡng.

Mặc dù Lý Cương không đồng ý, nhưng bởi vì cơ thể quả thật không tốt, căn bản không thể chủ trì.

Mà song phương đàm phán chậm chạp không có kết quả, cho rằng cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, đành phải theo lệnh của Triệu Cấu, đi tới Chân Định.

Nhưng, Lý Cương lại không ngờ được.

Chân trước y mới vừa đi, sau lưng Triệu Cấu liền lệnh cho Mai Chấp Lễ chủ trì đàm phán, nhanh chóng đạt thành nghị hòa.

Đến khi Lý Cương biết được, muốn ngăn cản đã không còn kịp, chỉ tức giận đến nỗi miệng phun máu tươi, té xỉu ở trên giường bệnh.

- Lý Cương sai lầm, phụ lại sự mong mỏi của Hoàng thượng, tội thực đáng chết vạn lần.

Sau khi tỉnh lại, Lý Cương lên tiếng khóc lớn.

Nếu không có người hầu cận phát hiện đúng lúc, suýt nữa đã tự sát.

Mà lúc này, Triệu Cấu thì hào hứng mang theo minh thư, lên đường trở về Khai Phong...

- Chúc mừng Lang trung, chúc mừng Lang trung!

Khai Phong ngõ Quan Âm hậu đường Ngọc phủ, bà đỡ vẻ mặt tươi cười, đem đứa trẻ đưa tới trước mặt Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn thật cẩn thận nhận lấy đứa trẻ, tay chân có chút luống cuống, hắn hít sâu một hơi, lo lắng hỏi:

- Cửu Nhi tỷ tốt chứ?

- Chúc mừng Lang trung, mẹ con bình an.

Là một bé gái!

Ngọc Doãn thở dài một hơi, trên mặt chợt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

- Người đâu, đưa thưởng.

Cao nương tử vội vàng đem tiền thưởng đã chuẩn bị sẵn, nhét vào trong tay bà đỡ. Ngọc Doãn thì ôm đứa nhỏ, cất bước đi vào phòng sinh.

Yến Nô nằm ở trên giường, nhìn qua có vẻ rất suy yếu.

Nhìn thấy Ngọc Doãn vào, nàng lộ ra một chút áy náy, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất ca, lại là một bé gái...

Ở thời đại nam tôn nữ ti này, Yến Nô tuân theo quan niệm, cũng là vì Ngọc gia khai chi tán diệp, tranh thủ sinh một đứa con trai, kế thừa huyết mạch cho Ngọc Doãn. Nhưng hai bé gái liên tiếp, làm cho nàng có cảm giác áy náy vô cùng. Đồng thời cũng sợ hơn cả là Ngọc Doãn bởi vì vậy mà sinh ra bất mãn, cho nên không khỏi có cảm giác không yên. Tuy nhiên, nhìn đến nụ cười trên mặt Ngọc Doãn, cuối cùng Yến Nô cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng theo sau đó, trong lòng càng áy náy mãnh liệt hơn, dè dặt, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Ngọc Doãn đương nhiên biết tâm tư của Yến Nô.

Kỳ thật, từ lúc biết mang thai, Yến Nô đã có chút lo lắng.

Hắn ôm đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh Yến Nô, cười hì hì nói:

- Cửu Nhi tỷ, đứa nhỏ lại cực kỳ giống ngươi, lớn lên chắc là một mỹ nhân hơn người.

- Nhưng...

- Cửu Nhi tỷ chớ có lo lắng, sinh nam sinh nữ, đều là con của ta, vì sao ta lại bất mãn.

Hắn nhẹ lời khuyên giải an ủi Yến Nô, cho đến khi Yến Nô tươi cười rạng rỡ mới xem như yên tâm.

- Tiểu Ất ca, không biết huynh đã nghĩ đặt tên gì cho con chưa?

Ngọc Doãn đương nhiên đã nghĩ kỹ tên, vì thế đã đặt tên là Ngọc Kiều cho con gái, khiến Yến Nô hoàn toàn yên tâm.

Hắn để cho Dương Kim Liên chăm sóc cho Yến Nô, liền đi ra ngoài chiêu đãi đám huynh đệ đến chúc mừng.

Cao Sủng và Vương Yến Ca vào cuối tháng ba, đã hoàn thành việc hôn nhân, xem như đã đạt được ước muốn. Còn Dương Tái Hưng cũng đã cưới Từ Bà Tích vào cửa, chỉ có điều vì xuất thân của Từ Bà Tích, Trương nhị tỷ vẫn cứ nhất định không chịu cho nàng làm chính thất. Tuy Dương Tái Hưng bất mãn, nhưng có thể lấy được Từ Bà Tích là đã cảm thấy mỹ mãn, mặc dù không thể cho nàng thân phận chính thất nhưng cũng vô cùng sủng ái.

Trong lòng Từ Bà Tích cũng có chút tiếc nuối, nhưng cũng hiểu được nguyên do trong đó.

Cái gì Thượng thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa) Đông Kinh?

Nói toạc ra, cũng là nghề thấp hèn, danh tiếng càng vang dội, lại càng phiền phức...

Dương Tái Hưng hiện nay đã làm võ quan chính thức, lại là người bên cạnh Thái Tử, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải tuân theo quy củ. Nếu như Dương Tái Hưng chưa có phát đạt trước, mọi việc cũng không nói làm chi. Nhưng hiện tại, thân phận địa vị của Dương Tái Hưng càng cao, Trương nhị tỷ càng chú ý đến chuyện này. Cũng may, Dương Tái Hưng đối với Từ Bà Tích vạn phần sủng ái, khiến cho Từ Bà Tích giảm đi phiền muộn.

- Ca ca hiện giờ chính xác thành gia lập nghiệp.

Nhà mới vừa xây xong, lại thêm thiên kim, chính là dấu hiệu tốt.

Cao Sủng cùng với mọi người tiến lên phía trước chúc mừng. Ngọc Doãn tất nhiên là cao hứng vô cùng.

Lần này Ngọc Kiều ra đời, so với khi Ngọc Như được sinh ra náo nhiệt hơn rất nhiều. Trước kia, bọn người Tiếu Khôn, Thạch Tam còn có thể là thượng khách, nhưng lần này, lại chính xác có chút gò bó. Tuy Ngọc Doãn đối với bọn họ vẫn rất thân cận. Nhưng thân phận chênh lệch, làm cho bọn họ cũng không dám làm càn. Lúc đối mặt với Ngọc Doãn, càng lộ ra vài phần sợ hãi, khiến cho Ngọc Doãn cảm khái thật lâu.

Đúng ngay lúc này, chợt nghe Cao Thế Quang tiến đến thông bẩm:

- Lang quân, Lão Chủng tướng công phái người đến mời Lang quân qua phủ một chuyến.

Chủng Sư Đạo từ khi bị bãi miễn Sử Xu Mật Viện, ở trong nhà nhàn rỗi.

Quyền lực mặc dù không có, nhưng tiếp tục được hưởng đãi ngộ Tể tướng. Triệu Hoàn cũng không dám quá mức chèn ép Chủng Sư Đạo, tránh cho bị người nói này nói kia. Cho nên, Chủng Sư Đạo hiện nay tuy rằng đã về hưu, nhiều người vẫn theo thói quen, gọi ông ta là 'Lão Chủng tướng công'.

Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra, vội nói lời xin lỗi với mọi người, lập tức thay đổi y phục, đi ra khỏi nhà.

Chủng Sư Đạo nếu như không có chuyện gì sẽ không dễ dàng tìm hắn tới. Lúc này đột nhiên mời hắn sang phủ làm khách, tất nhiên có đại sự phát sinh.

Trước đây, Chủng Sư Đạo đã từng nói với Ngọc Doãn, hy vọng hắn đi tới Hà Bắc nhậm chức phủ Binh Mã Nguyên soái.

Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, chuyện này vẫn không có tin tức.

Hai ngày trước, Triệu Hoàn ở triều trong cuộc họp thông qua bổ nhiệm Triệu Kham đảm nhiệm Binh Mã đại nguyên soái Hà Bắc, chuyện này mới coi như có kết luận.

Tuy rằng trên triều đình đối với Triệu Kham làm Binh Mã đại nguyên soái Hà Bắc rất có nghị luận, nhưng không thể không thừa nhận, trước mắt Triệu Kham là người chọn lựa thích hợp nhất. Đầu tiên, hắn là con trai duy nhất của Triệu Hoàn, là đương kim Thái Tử, thân phận cũng đủ vinh quang; tiếp theo, trong Khai Phong đại thắng, trải qua Tuần san Thời đại Đại Tống tạo thế, Triệu Kham thân chinh ở Trần Kiều, hình tượng anh dũng xâm nhập lòng dân. Thậm chí dân chúng cả Khai Phong nhắc tới Triệu Kham, đều đã thân thiết xưng hô y là 'Tiểu ca'. Cho nên về mặt uy tín, Triệu Kham cũng có đầy đủ tư cách.

Vấn đề duy nhất, đó là Thái Tử không thể rời khỏi Đông Kinh, hơn nữa tuổi của Triệu Kham quả thật cũng còn quá nhỏ.

Tuy nhiên, một khi Triệu Hoàn đã kiên trì như vậy, trong triều thần có lẽ có người bất mãn, lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Chẳng lẽ nói, chính mình đi tới phủ Binh Mã Nguyên soái Hà Bắc đảm nhiệm tham nghị sự tình, có kết quả sao?

Kỳ thật Ngọc Doãn cũng không sẵn lòng đảm nhiệm chức vụ này lắm, nhưng nếu Chủng Sư Đạo đề nghị như vậy, hắn cũng không nên từ chối nữa.

Dọc theo đường đi, Ngọc Doãn suy nghĩ liên miên, vô tình đã tới ngoài cửa Chủng phủ.

Đi vào cửa chính của Chủng phủ, tự động có gia nhân dẫn Ngọc Doãn đi vào một gian thư phòng ở nhà sau.

Sau khi Ngọc Doãn đi vào thư phòng, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hoá ra, trong phòng này cũng không phải chỉ có một mình Chủng Sư Đạo, còn có bọn người môn hạ Thị lang, đương triều Thái Tử Từ Xứ Nhân, Trực Long Đồ Các Đại học sĩ Yến Anh đang ngồi ở đó.

Ngọc Doãn không dám chậm trễ, bước lên phía trước nhất nhất chào hỏi.

Hắn phát hiện, sắc mặt của mọi người đều rất ngưng trọng, không thấy nửa phần vui mừng.

Trong lòng nhất thời trầm xuống, Ngọc Doãn nhạy bén cảm thấy được, hôm nay Chủng Sư Đạo tìm hắn tới, chỉ sợ không phải là một chuyện tốt.

- Tiểu Ất không cần đa lễ, ngồi đi.

Nếu so sánh, thái độ của Yến Anh đối với Ngọc Doãn tương đối thân thiết. Dù sao, hắn và Hoàng Thường rất có giao tình. Lúc trước khi Ngọc Doãn nghèo túng nhất, Yến Anh từng ra mặt ủng hộ Ngọc Doãn, mới xem như cho Ngọc Doãn cơ hội xoay người. Hiện nay Yến Anh là Trực Long Đồ Các Đại học sĩ, chức Binh bộ Thượng thư, cũng chính là cấp trên của Ngọc Doãn.

- Không biết Chủng công gọi Tiểu Ất đến, có gì chỉ bảo?

Chủng Sư Đạo nhìn qua mỏi mệt vô cùng, nhìn Ngọc Doãn chua xót cười:

- Không biết hôm nay trong nhà Tiểu Ất vừa thêm một đứa con, tìm ngươi đến, thật là thất lễ. Tuy nhiên...Ngươi đã được xác định là Tham nghị phủ Binh Mã Nguyên soái ở Hà Bắc, đồn trú ở Chân Định.

- À?

Ngọc Doãn ngẩn ra, thầm nghĩ một tiếng: không phải nói Tương Châu sao, vì sao lại là Chân Định?

Yến Anh hạ giọng nói:

- Tiểu Ất, Lỗ Tặc đã ký kết minh thư, huynh đệ Chủng công là Chủng Sư Trung, phụng mệnh ra trấn Yến Sơn. Thế cục bên ấy phức tạp, cần có người phối hợp thích đáng. Sau khi ta thương nghị, cho rằng Tiểu Ất đóng ở Chân Định là thích hợp nhất.

- Phủ Yến Sơn thu hồi lại rồi sao?

- Thu hồi lại...Nhưng giá phải trả của việc thu hồi này...

Yến Anh nhắm hai mắt lại, không lên tiếng nữa.

Chủng Sư Đạo thở dài, trầm giọng nói:

- Khang Vương sai lầm, khiến cho Đại Tống ta không bại mà như bại.

Mặc dù thu hồi phủ Yến Sơn, xác thực lại tăng 450 bạc triệu cống nạp...Tuy nhiên, việc chân chính khiến lão phu cảm thấy sầu lo chính là Khang Vương đồng ý phóng thích Hoàn Nhan Tông Vọng cùng với hai vạn Lỗ tặc bị bắt trong cuộc chiến ở Khai Phong quay về thượng kinh...

- Phóng thích hai vạn Lỗ tặc kia?

Ngọc Doãn nghe vậy, cũng lập tức ngây ngẩn cả người!