Tống Thì Hành

Chương 422: Chờ huynh trở về (1)




Nếu như từ chiến tích mà nói, một trận chiến Mưu Đà Cương, Đại Tống tuyệt đối là thua.

Cho dù là Hoàn Nhan Tông Vọng đã bị thiệt Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, nhưng Đại Tống triều vẫn coi như là thua.

Hoàn Nhan Tông Vọng tham lam đòi hỏi nhiều là hợp tình lý. Mà sự phân tích của Quách Dược Sư đối với tính cách Triệu Hoàn cũng không hề sai. Hai cha con Huy Tông và Khâm Tông đích xác không phải là người cứng rắn mạnh mẽ, mà trong xương cốt lại rất yếu đuối, nhu nhược. Tuy con giun xéo mãi cũng phải quằn, kẻ yếu đuối bị áp bức cũng vùng lên cũng là một chuyện đáng sợ.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng tốt, Cao Khánh Duệ cũng thế, bao gồm Quách Dược Sư đều sẽ không nghĩ tới những người Chủng Sư Đạo lại giở trò dối trên lừa dưới. Thế cho nên Triệu Hoàn vẫn cho rằng, một trận chiến Mưu Đà Cương là Đại Tống triều giành được đại thắng.

Chỉ một sự lệch lạc nho nhỏ nhưng đã tạo thành một kết quả hoàn toàn khác với lịch sử.

Trong lịch sử, Mưu Đà Cương thất bại, đã hoàn toàn đè sập Triệu Hoàn.

Cuối cùng, ông ta không thể không đồng ý với yêu cầu của người Nữ Chân, thậm chí ngay cả chiếu thư cắt nhường ba trấn Thái Nguyên cũng đều phát ra. May mắn đụng phải một Lý Cương không sợ chết, cứng rắn giữ lại bản chiếu thư này, mới không có kết quả cắt nhường ba trấn.

Tuy nhiên, Lý Cương cũng vì vậy mà lọt vào sự chán ghét của Triệu Hoàn.

Kháng chỉ bất tuân!

Nếu là ở triều đại khác đã bị tội mất đầu rồi. Sau đó Lý Cương gấp rút tiếp viện Thái Nguyên thất bại, cuối cùng bị bãi miễn chức quan.

Thậm chí, còn liên lụy Tông Trạch đang bị bãi quan.

Đây là lịch sử, không nên nói nhiều.

Mà nay Ngọc Doãn chém giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, cho Chủng Sư Đạo đầy đủ sự can đảm.

Ngươi nói ta đã thất bại?

Nhưng từ lúc Đại Tống và người Nữ Chân khai chiến tới nay, có từng một Thắc Mẫu Bột Cận và Mãnh An Bột Cận Nữ Chân nào bị chém giết chưa?

Không có!

Cho nên, một trận chiến này là thu hoạch toàn thắng.

Cách nói này thật ra sơ hở chồng chất, nhưng lại che giấu được Triệu Hoàn.

Dù là nhạc phụ Triệu Hoàn cũng đứng về phía Chủng Sư Đạo, bởi vậy, đã tạo thành áp lực vô cùng dữ dội cho đám người Uông Bá Ngạn, Mai Chấp Lễ. Dù sao đều là nghị hòa. Chỉ cần không phá hư nghị hòa đại tiền đề, nói dối chiến công cũng không phải không thể. Trên thực tế, có Tống tới nay, việc nói dối chiến công cũng không ít, nên cũng không coi là chuyện lớn gì.

Chính trị, cho tới bây giờ chính là thỏa hiệp và trao đổi.

Đám người Uông Bá Ngạn tuyệt đối thật không ngờ, chính là sự nhượng bộ lần này của bọn họ lại sinh ra kết quả không tầm thường.

Triệu Hoàn bành trướng rồi!

Đánh thắng, thì người cúi đầu là các ngươi.

Nhưng Lỗ tặc man di các ngươi đã thua mà còn dám tham lam yêu cầu vô lý, thật coi ta dễ bắt nạt sao?

Trong cơn tức giận, Triệu Hoàn giằng co một hồi, muốn giáo huấn Hoàn Nhan Tông Vọng một ít, sau đó tượng trưng cấp ít tiền, sự việc sẽ trôi qia. Nhưng Triệu Hoàn lại không nghĩ rằng Chủng Sư Đạo lại có ý niệm triển khai muốn tiêu diệt toàn bộ người Nữ Chân ngoài thành.

- Phái Tiểu Ất đi thích hợp sao?

Trương Thúc Dạ ngồi xuống, có vẻ không yên tâm.

Chủng Sư Đạo cười khổ nói:

- Một kế này, là bắt rùa trong hũ.

Miệng hũ này nhất định phải phá hỏng, hơn nữa phải thần không biết quỷ không hay. Vấn đề là, ngươi điều động trong doanh bất luận một binh mã gì, đều không thể có hiệu quả này. Ta càng nghĩ, cũng chỉ có bộ khúc của Tiểu Ất mới là lựa chọn thích hợp nhất.

Thành Khai Phong này hiện giờ thật giống như cái phễu lớn.

Người Nữ Chân cách Khai Phong gần như vậy. Bất luận điều động binh mã quy mô như nào cũng có thể bị Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức phát hiện.

Chủng Sư Đạo cũng không vì Hoàn Nhan Tông Vọng trẻ hơn mình mà xem thường.

Ngược lại, đối với danh tướng Nữ Chân này, Chủng Sư Đạo vô cùng coi trọng, thậm chí còn coi địa vị ngang hàng mình.

Luận kinh nghiệm, luận binh pháp, Chủng Sư Đạo cao minh hơn Hoàn Nhan Tông Vọng rất nhiều.

Nhưng tiểu tử này lại có trực giác nhạy bén, quan trọng hơn là, Chủng Sư Đạo dụng binh chịu nhiều loại tiết chế, mà Hoàn Nhan Tông Vọng lại không nhiều áp chế như vậy, cho nên tính linh hoạt cũng không phải là Chủng Sư Đạo có thể tới đánh đồng.

Trương Thúc Dạ cũng cười khổ lắc đầu:

- Nhưng vấn đề là, cho dù để Tiểu Ất lãnh binh, cũng phải có lý do mới được.

- Ta đã nghĩ kỹ, hơn nữa cũng đã nói với Quan gia rồi.

Thái Thượng Đạo Quân ở Kim Lăng, chung quy không phải một kế lâu dài. Tiểu Ất là Chư Suất Phủ Suất Thân quân Thái tử, lợi dụng danh nghĩa Thái tử nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân về kinh. Cứ như vậy, danh chính ngôn thuận, Oát Ly Bất sẽ không phát hiện được gì.

Trương Thúc Dạ ngẫm nghĩ một chút:

- Hình như cũng chỉ có như thế.

Tuy nhiên, y vẫn còn có chút lo lắng, nhịn không được nói:

- Vấn đề là, ba nghìn binh mã của Tiểu Ất thật sự có thể ngăn trở Lỗ Tặc sao?

- Ta không biết!

Chủng Sư Đạo tay vuốt chòm râu, thở dài:

- Ta không cầu Tiểu Ất có thể đóng đinh Trần Kiều, chỉ cầu hắn có thể ở Trần Kiều bảo vệ cho nửa ngày.

Chỉ cần nửa ngày, liền đủ để đem Lỗ Tặc vây ở bờ nam sông Quảng Tế.

- Vậy thì, Tiểu Ất cũng thật sự là nguy hiểm!

Trương Thúc Dạ sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

o0o

Ngọc Doãn rời khỏi trà lâu Dư Tử, mang theo Ngô Giới trở về Chư Suất Phủ.

Đây cũng là Ngọc Doãn yêu cầu Chủng Sư Đạo, bởi vì hắn đã nhận định, Ngô Giới đúng là danh tướng Nam Tống trong lịch sử kia.

- Cha Tấn Khanh là Ngô Lập Lễ, là Ngự Sử trong những năm Bình Trị, vâng mệnh tới Lũng Hữu chống đỡ người Hạ.

Sau khi chết được chôn cất ở huyện Thủy Lạc, người nhà Tấn Khanh liền chuyển đến Thủy Lạc. Y nhập ngũ nguyên niên Chính Hòa, nguyên nhân có nhiều công lao mà thăng tiến Nghĩa Giáo Úy. Sau đó thảo phạt Phương nghịch, phong làm Trung Giáo Huấn Lang. Mà nay đảm nhiệm Kính nguyên đệ thập nhất Chính tướng.

Lần này cần vương, thấy người này rất có đảm lược nên mang hắn đến đây.

Để hắn ở bên cạnh ta vài năm rèn luyện, rồi mới cho ra ngoài đơn độc đảm đương việc...Nếu Tiểu Ất muốn hắn qua đó, thì để hắn đi theo ngươi đi. Dưới trướng hắn còn có hơn ngàn Tần phượng quân, sẽ quy về dưới trướng Tiểu Ất, nghe theo ngươi sai phái.

Trong tay Ngọc Doãn không có ba nghìn người.

Chủng Sư Đạo có chút quan tâm phái Ngô Giới đến, vừa lúc bổ sung đủ binh mã cho Ngọc Doãn.

Chớ đừng nói chi là, Ngô Giới nhập ngũ nhiều năm, nếu lấy kinh nghiệm lý lịch và từng trải mà nói, dù là Đổng Tiên cũng không thể sánh bằng.

Đây chính là sự giúp đỡ rất tốt đưa đến cửa, Ngọc Doãn sao có thể bỏ qua.

Mà vốn trong lịch sử, tiếp qua tháng năm, người Tây Hạ được mệnh của người Nữ Chân, khai chiến với quân Tống. Ngô Giới suất bộ tấn công Hoài Đức quân, cũng giành được đại thắng, nguyên nhân có công mà dời khỏi Kính Nguyên lộ Thập nhị phó tướng, cũng bởi vậy mà y bước lên hành trình danh tướng.

Tuy nhiên hiện tại, Ngô Giới vẫn chỉ là một Chính Tướng nhỏ bé.

Từ phẩm cấp mà nói, là tương đương với Thập tướng cấm quân Tam Nha.

Với chức quan của Ngọc Doãn đến thống soái Ngô Giới, cũng không tính là khiến cho Ngô Giới thiệt thòi. Hơn nữa, Ngô Giới cũng không biết. Tiếp qua mấy tháng, y sẽ trở thành tướng lĩnh cao cấp chân chính. Chứ đừng nói chi là, Thân quân Thái Tử của Thái tử Triệu Kham...

Trở lại Chư Suất Phủ, Ngọc Doãn liền gọi đám người Đổng Tiên đến.

Hắn cũng không nói phải đi Trần Kiều, mà chỉ nói:

- Lúc nãy được quân lệnh, quan gia mệnh Thân quân Thái Tử suất bộ xuôi nam, nghênh đón Thái Thượng Đạo Quân, sáng sớm ngày mai ra khỏi thành. Vị này chính là Phó tướng do Xu Mật Viện phái tới, tạm lĩnh chức Phó suất Chư Suất Phủ, hộ tống tới đó.

Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Lương Ngọc Thành, Viên Triều Niên, Vương Lan, Tất Tiến theo ta lên đường.

Tam Lang và Thiếu Dương, Nha nội đóng giữ Chư Suất Phủ...Tiếp qua hai ngày, đám người Uy Lăng sẽ đến báo danh, các ngươi phụ trách an bài.

Đối với sự an bài bất thình lình này, tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Đang yên lành sao đột nhiên lại có một phó suất?

Ngô Giới tiến lên ra mắt mọi người, rồi lui sang một bên, không nói lời nào.

Nhưng hai người Chu Mộng Thuyết và Trần Đông trong mắt ánh lên tia kỳ lạ, miệng ngập ngừng nhưng không nói ra.

Đám người Đổng Tiên tự đi xuống chỉnh đốn và sắp đặt.

Ngọc Doãn đang định về nhà, lại bị Chu Mộng Thuyết và Trần Đông kéo đến bên cạnh.

- Tiểu Ất, thật sự là xuôi nam sao?

Ngọc Doãn ngẩn ra, nói:

- Không phải xuôi nam thì như thế nào?

- Ngươi đừng giấu diếm ta. Khẩu âm của Tấn Khanh, là đến từ Quan Trung, không phải là từ Xu Mật Viện đi ra.

Hơn nữa, quan gia xưa nay bất mãn với Thái Thượng Đạo Quân. Sau khi Thái Thượng Đạo Quân tự xuôi nam thì bị cầm giữ, sao có thể chịu đi nghênh đón về đô? Tiểu Ất, chẳng lẽ là có hành động gì, ngươi muốn gạt hai chúng ta ư, còn lâu nhé.

- Việc này...

Ngọc Doãn âm thầm cảm thán trực giác nhạy bén của hai người Chu Mộng Thuyết, Trần Đông, hắn nuốt khan nước miếng, muốn giải thích lại không biết nên mở miệng thế nào.

- Tiểu Ất, ngươi đừng nói năng rườm rà nữa, ta cùng đi với ngươi.

- Sao có thể?

- Vì sao không thể? Trận chiến Triêu Dương môn, Trần Đông ta mặc dù không dũng mãnh giống như Tiểu Ất ngươi, nhưng cũng tự tay chém giết hai Lỗ tặc đó.

- Đúng vậy, ta giết được một tên.

Chu Mộng Thuyết và Trần Đông cười ha hả nhìn Ngọc Doãn:

- Nếu như ngươi không cho chúng ta đi cùng, ngày sau không là huynh đệ nữa.