Tống Thì Hành

Chương 352: Manh mối (2)




Thấy bộ dạng của nàng chỉ sợ là đã thua rất nhiều cho nên mới tìm người trợ giúp.

Vốn tưởng rằng sự việc sẽ được bỏ qua, nào ngờ Triệu Đa Phúc lại nói tiếp:

- Tiểu Ất ngươi rất may mắn, cứ điền giúp ta đi, nói không chừng có thể trúng. Hì hì, nếu thật sự trúng thì ngày khác ta sẽ mời ngươi đi Phan lầu nghe hí kịch, được không?

- Huyên Huyên!

Triệu Phúc Kim đứng bên cạnh thật sự là chướng mắt, liền quát lên.

Triệu Đa Phúc lại không chút để ý, chỉ trông mong nhìn Ngọc Doãn, biểu hiện nếu Ngọc Doãn không nghe theo thì nàng quyết không bỏ qua.

Ngọc Doãn cười khổ vâng lời, nhận lấy.

Kiếp trước hắn cũng mua cá độ không ít, cho nên cũng khá hiểu đối với thứ này.

Hắn đọc kỹ giới thiệu hai đội, rồi nhấc bút điền, sau đó cười nói:

- Nếu không trúng, Đế Cơ không được trách đấy.

Triệu Phúc Kim chỉ biết cười khổ.

Khoảng cách hai đội bắt đầu thi đấu còn chút thời gian, Triệu Đa Phúc liền cho người mang tờ giấy đi.

Nhân cơ hội này, Ngọc Doãn tiến lên nói với Triệu Phúc Kim:

- Năm ngoái được Mậu Đức Đế Cơ cứu mạng, ta còn chưa nói lời cảm tạ.

Chẳng biết tại sao Triệu Kim Phúc lại đỏ mặt lên, nghiêng người cố ý không nhìn Ngọc Doãn.

- Ta vẫn sai người để ý tới Phùng Tranh, nhưng cô ta thật sự không lộ chút sơ hở gì. Nửa năm này, cô ta không có hành động gì cả, lại rất ít tiếp xúc với người khác. Nhưng ta lại phát hiện người cô ta kết giao phần lớn đều là người trong Võ học và Thái học, thật không hiểu vì sao. Mặt khác, cô ta như là rất thân thiết với Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu, qua lại rất nhiều, còn cùng với Trương Chân Nô lên sân khấu hiến nghệ nữa.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt Triệu Phúc Kim.

Nhìn nghiêng, làn da nàng trắng mịn kia sáng lên trơn mượt. Tim Ngọc Doãn xao động, cố tỉnh táo:

- Thiên Kim Nhất Tiếu lầu ư?

- Đúng vậy. Nghe nói bởi vì Phan lầu quá mạnh nên hai bên liên kết đi lại thường xuyên. Trương Chân Nô cũng thường xuyên đi lầu Phong Nhạc hiến nghệ, nói là để đối kháng Phan lầu. Còn nữa, hai bên như vậy cũng là một tay Tiểu Ất ngươi tạo thành đó. Nếu không có Tiểu Ất sáng tác Mẫu Đơn đình, lại sáng chế ra một kiểu hát mới, thì hai bên sẽ không liên kết như thế.

Lúc nói chuyện, Triệu Phúc Kim lườm Ngọc Doãn, ánh mắt tuyệt mỹ kia làm cho Ngọc Doãn trợn mắt há hốc mồm.

- Bắt đầu được chưa?

- A...sắp rồi sắp rồi.

Ngay lúc Ngọc Doãn đang định hỏi tỉ mỉ thì chợt nghe tiếng huyên náo dưới lầu, là Triệu Kham đến.

- Tiểu Ất, đến sớm vậy?

Từ lúc Thái Tử Triệu Hoàn được xác lập thân phận Đông cung, địa vị Hoàng Thái tôn Triệu Kham cũng được nâng lên. Cậu đi trong vòng vây của mọi người lên lầu, khi nhìn thấy Ngọc Doãn thì hưng phấn:

- Ngươi tới đúng lúc quá, mau theo giúp ta xem trận đấu đi.

Ngọc Doãn chắp tay thi lễ, đi theo Triệu Kham lên lầu ba.

Triệu Phúc Kim và Triệu Đa Phúc cũng mang người đi lên lầu tìm chỗ ngồi xuống.

Tầm nhìn ở lầu ba vô cùng tốt, một mặt tường làm thành cửa sổ lớn, có thể nhìn sân bóng rõ ràng, mà còn có thể ngắm cảnh sắc xung quanh. Chỉ thấy cách đó không xa Triệu Thúc Hướng và một nhóm Thái Học sinh cũng đều ngồi đó.

“Ồ?”

Ngọc Doãn thấy Trần Đông ở trong đám Thái học sinh kia.

Chỉ thấy y ngồi cùng hai Thái học sinh, rất gần với Triệu Thúc Hướng, đang ghé đầu thì thầm gì đó.

Từ chỗ ba người Triệu Thúc Hướng ngồi xem thì cũng không chút tầm thường.

Ngọc Doãn cũng biết hai Thái học sinh kia, chính là nội xá sinh Lôi Quan và Trương Bính tiến sĩ phủ Đức An mà hắn từng gặp ở Lầu Phong Nhạc. Ngọc Doãn thầm cảm thấy kỳ quái, sao Trần Đông lại có mặt ở đó?

Đang lúc hắn suy nghĩ thì trận thi đá cầu bắt đầu rồi!

Khác hẳn với môn đá cầu bình dân đời sau, đại hội thi đấu đá cầu này dường như là hoạt động lấy lòng quan lại quyền quý.

Từ cách xưng hô hai bên là có thể hiểu. Thành viên đá cầu đại diện cho Công phủ quận Phù Lăng và Đông Cung, cho nên cũng không tồn tại cái gọi là giả cầu.

- Tiểu ca hình như không không qua lại quận công Phù Lăng?

Khi trận bóng bắt đâu, Ngọc Doãn liền nhìn ra chút manh mối. Hoàng Thái Tôn Triệu Kham tựa như vô cùng coi trọng trận này nên thỉnh thoảng hét to như điên.

Nhưng Ngọc Doãn thấy hành động kia như là đang gây hấn với Triệu Thúc Hướng. Chỉ có điều bên Triệu Thúc Hướng lại có vẻ rất bình tĩnh, dù là Triệu Thúc Hướng trước những hành động khiêu khích của Triệu Kham thì cũng chỉ cười cười với cậu.

- Cũng không biết tại sao gần đây Thập Cửu ca luôn gây khó dễ với Đại Ca.

- Ồ?

- Lúc trước huynh ấy không như vậy, nhưng từ lúc vào kinh thì chẳng biết tại sao luôn nói Đại ca không phải. Nên Tiểu ca cũng có chút bất mãn với huynh ấy.

Những việc trong nội bộ hoàng thất, theo lý thì không nên nói với Ngọc Doãn. Nhưng chẳng biết tại sao Triệu Phúc Kim lại không hề kiêng kị, trên mặt lộ vẻ không hài lòng. Nhìn ra được, quan hệ giữa Triệu Đa Phúc và Triệu Thúc Hướng, dường như không tệ. Chỉ có điều trong lời nói vẫn có chút bất mãn với Triệu Thúc Hướng.

Mà Triệu Phúc Kim ngồi bên cạnh chỉ yên lặng xem đá cầu. Biểu hiện của nàng không là phản đối, cũng không tán thành, tựa như người vô sự.

Nếu dựa vào tính tình của Triệu Phúc Kim, lý ra nên ngăn Triệu Đa Phúc nói tiếp. Nhưng lần này nàng không hề lên tiếng ngăn cản. Nói cách khác, trong thâm tâm Triệu Phúc Kim cũng không hài lòng lắm đối với Triệu Thúc Hướng.

Gây khó xử cho Thái Tử Triệu Hoàn! Theo lý mà nói thì không nên...Triệu Hoàn nay địa vị được củng cố, Thúc Hướng là người thông minh, vì sao phải làm như thế?

Ngọc Doãn thầm cảm thấy quỷ dị, nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi gì.

Đã là tháng 9, sắp tới thời điểm Hoàng đế Huy Tông nhường ngôi, chẳng lẽ vẫn còn một con thiêu thân lao ra nữa sao? Con ngươi Ngọc Doãn chợt híp lại thành một kẽ nhỏ.

Trận thi đấu này không hề gay cần. Đội cầu thủ hạ của Triệu Kham dù sao cũng đã từng thành lập lâu rồi, hơn nữa trước đó đã được Ngọc Doãn chỉ điểm, các mặt đều thành thục cho nên đã thắng. Nhưng Triệu Đa Phúc lại vô cùng hưng phấn, bởi vì không ngờ ngọc Doãn hắn điền lung tung vào tờ danh sách mà lại trúng. Ngoại trừ điểm số cuối cùng không đoán trúng ra, thì mấy hạng khác hắn đều đoán trúng hết.

Dựa theo cách nói của Triệu Đa Phúc nàng có thể đạt được tiền lời gấp ba.

Hỏi nàng cược bao nhiêu?

Triệu Đa Phúc trả lời lại làm cho Ngọc Doãn hoảng sợ:

- Ta đem toàn bộ số tiền tích trữ cả năm để cược, hì hì, ba ngàn quan.

Thân là con gái được Hoàng đế Huy Tông sủng ái nhất chắc chắn Triệu Đa Phúc không chỉ có ba ngàn quan tiền tiêu vặt. Tuy nhiên tiền tiêu vặt là tiền tiêu hàng tháng, sủng ái là sủng ái. Ít nhát từ bên ngoài cho thấy một công chúa một năm có ba nghìn quan tiền tiêu vặt cũng không quá nhiều. Chỉ có điều Ngọc Doãn hoảng sợ là nếu Triệu Đa Phúc thua vậy thì hắn có tội lớn rồi.

- Tiểu Ất nay ở trong quân doanh sao?

- Phải!

Triệu Phúc Kim hạ giọng nói:

- Ta sẽ tiếp tục cho người theo dõi Phùng Tranh, nếu có động tĩnh gì thì sẽ phái người vào quân doanh báo cho ngươi biết ngay.

- Tiện thể hãy theo dõi cả Thiên Kim Nhất Tiếu lầu nữa.

Ngọc Doãn cũng không biết là nghĩ như thế nào mà bật thốt lên.

Nói ra, quan hệ giữa hắn và Trương Chân Nô Thiên Kim Nhất Tiếu lầu cũng vô cùng tốt, sau khi hắn quay về Đông Kinh còn đặc biệt tới thăm hỏi. Nhưng chẳng biết tại sao, từ lúc biết Phùng Tranh và Thiên Kim Nhất Tiếu lầu lui tới chặt chẽ thì trong lòng hắn có chút không yên. Trước khi Lý Quan Ngư chết đã từng nói ra một số cái tên, nhưng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả thì không ai biết. Ai có thể cam đoan Thiên Kim Nhất Tiếu lầu kia là trong sạch? Mà có thể trước kia trong sạch, nhưng qua gần một năm thì cũng chưa chắc.

Trận đấu thắng làm Triệu Kham rất vui. Cậu lôi kéo Ngọc Doãn ở trong lầu nói chuyện, hỏi tình hình của hắn ở Mưu Đà Cương.

Khi nghe cuộc sống trong quân doanh, Triệu Kham hưng phấn:

- Thầy dạy ta mấy chiêu phác pháp, ta học xong hết rồi. Hai ngày nữa ta đến Mưu Đà Cương, thầy dạy ta chiêu mới nhé.

Ngọc Doãn cười đồng ý.

Đúng như lời Trần Đông nói, chỗ dựa lớn nhất của hắn là được sự tín nhiệm của Triệu Kham. Sự tín nhiệm của Triệu Kham đối với chức Chỉ huy sứ Mưu Đà Cương của hắn không chú nào kém. Hơn nữa, tính cách Triệu Kham đơn thuần, nói trắng ra vẫn chỉ là đứa trẻ, Ngọc Doãn nói chuyện với cậu cũng rất thoải mái.

Chính ngọ,Triệu Kham mới thả Ngọc Doãn về nhà. Đi ra khỏi Hạ Kiều Uyển, hắn lại phát hiện Trần Đông không biết đi nơi nào. Vừa rồi y mới còn ngồi với đám Thái học sinh, chắc chắn còn đang xã giao.

Cho nên suy nghĩ một lát, Ngọc Doãn liền dắt Ám Kim đi về phía Ngõ Quan Âm. Mấy ngày ở Mưu Đà Cương, hắn thật sự rất nhớ thê tử, nhớ con gái...

Không ngờ hắn vừa về đến nhà lại phát hiện Trần Đông đang chờ hắn.

- Tiểu Ất, mới vừa rồi ta ở Hạ Kiều Uyển gặp hai bạn học cùng trường, bọn họ cầu ta một việc, ta đang do dự có nên đồng ý hay không.