Tống Thì Hành

Chương 282: Ám chiến (2)




Từ lúc Liễu Thanh nhắc tới Tây Vực thương lộ nguyên nhân vì Tây Châu chiến loạn không ngừng nên đóng cửa, Ngọc Doãn liền có một ý tưởng.

Hắn muốn mở ra Tây Vực thương lộ!

Mà nay Da Luật Dư Lý Diễn tiến vào chiếm giữ Tây Châu, khơi mào khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

Từ tin tức trước mắt mà thấy, Dư Lê Yến ở Tây Châu coi như thuận lợi. Dân tộc Hồi Hột Cao Xương tuy nói từng có một đoạn lịch sử huy hoàng nhưng hiện tại sớm đã không còn sự rầm rộ của năm đó nữa. Lúc trước, bọn họ còn có thể nỗ lực sinh tồn, nhưng vẫn không cách nào che đậy được cục diện càng ngày càng suy yếu hiện nay. Đến khi đại quân Dư Lê Yến tiến vào chiếm giữ Tây Châu, lại có Tây Hạ âm thầm tương trợ, dân tộc Hồi Hột Cao Xương đã vô lực ngăn cản đại quân Khiết Đan. Nói cách khác, Dư Lê Yến sớm muộn gì sẽ chiếm lĩnh Tây Châu, ổn định thế cục.

Nhưng, chiếm lĩnh Tây Châu cũng không có nghĩa Dư Lê Yến có thể nhanh chóng phát triển.

Phía đông Tây Châu là nước Tây Hạ.

Dư Lê Yến lúc này quả quyết không có khả năng đi xâm phạm lợi ích Tây Hạ. Nói cách khác, Dư Lê Yến đông tiến đã bị trở ngại.

Mà phía Tây Tây Châu có Hắc Hãn quốc cản trở sự phát triển của Dư Lê Yến.

Xa hơn phía Tây còn có các nước Hoa Lạt Tử Mô, Cổ Tư, Tắc Nhĩ Trụ, lấy ranh giới Tây Hồng Hà và Hắc Hãn quốc cách trở; Phía Bắc Tây Châu đã tặng cho bộ tộc Uông Cổ và Mạc Bắc, trong khoảng thời gian ngắn, Dư Lê Yến còn cần bọn họ trợ giúp; hướng nam, thì có bộ tộc Hoàng Đầu Hồi Hột và Thảo Đầu Thát Đát cùng với các bộ tộc Thổ Phiên của địa khu Thanh Hải Tây Tạng.

Những bộ tộc này đều mang đến áp lực rất lớn cho Dư Lê Yến.

Mà Tây Châu cằn cỗi nghèo nàn, giống như Nhâm lão công từng nói: Dư Lê Yến này tài chính thiếu thốn, vật tư ...

Ngọc Doãn lúc ấy liền có ý nghĩ triển khai liên thông thương lộ Tây Châu trong đầu.

Tuy nhiên, liên thông Tây Châu thì phải đi Tấn Ninh quân, nhập Tây Hạ mới có thể đạt được.

Về phương diện Tấn Ninh quân, Ngọc Doãn một chút phương pháp đều không có. Phương diện Tây Hạ, nhưng thật ra vấn đề không lớn, vậy Tấn Ninh quân lại nên giải quyết thế nào? Cho nên, Ngọc Doãn nhất định phải tìm người nghĩ cách dò đường, khai thông Tả Sương thần dũng Quân ti thương lộ Tây Hạ, mới có thể tự do thông hành biên giới Tây Hạ và Đại Tống. Đây thật sự là chuyện phiền toái, cần phải có tai mắt mới thành.

Hoàng Tiểu Thất tuy nói chưa từng đọc sách, nhưng lại hiểu rõ, biết cách làm việc.

Đợi Liễu Thanh trở về lại thông qua hắn khai thông Tấn Ninh Quân, là có thể bắt được liên lạc với Tây Châu.

Hoàng Tiểu Thất thấy Ngọc Doãn đáp ứng, lập tức mừng rỡ.

Gã tạ ơn Ngọc Doãn rồi phấn chấn đi.

Tiễn Hoàng Tiểu Thất rồi, Ngọc Doãn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tái Hưng không ở lò mổ, Ngọc Doãn vốn định thảo luận với y về phương pháp xử lý Đường Cát, nhưng thấy y không ở đây thì liền mất đi hứng trí.

Sau khi đi dạo một vòng ở lò mổ, đạp trên chiều tà, Ngọc Doãn về nhà.

Một đêm bình yên!

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn thức dậy.

Rửa mặt xong hắn đang định đi thì Yến Nô gọi lại.

Yến Nô cắn môi, hạ giọng nói:

- Đêm qua huynh nói mớ, muốn giết Đường Cát, còn nói thù giết cha gì đó.

Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh run, không biết nên làm sao.

Đúng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó.

Trước đây Ngọc Doãn vẫn chưa động sát tâm, cho nên hết thảy còn đỡ.

Lại không ngờ nay còn nói mớ.

- Đường Cát là hung thủ hại chết a cậu à?

Ngọc Doãn im lặng.

- Hôm qua huynh tìm sư thúc là vì chuyện này sao?

Yến Nô từng bước ép sát, không chút nào cho Ngọc Doãn cơ hội được hỏi. Ngọc Doãn cứng họng không trả lời được.

- Nếu muốn báo thù phải cho nô một phần.

- Sao được.

Ngọc Doãn nghe vậy không nghĩ gì lập tức cự tuyệt.

Ánh mắt Yến Nô lập tức đỏ lên:

- Vì sao lại không, chẳng lẽ nô không phải là người của Ngọc gia sao?

A Cậu năm đó bị sát hại, cha đã cảm thấy kỳ lạ, vì lực sĩ Khiết Đan kia vốn không phải đối thủ của a cậu, sao có thể thắng được a cậu?

Chẳng trách sau khi huynh trở về thì luôn kiêng kỵ Đường Cát.

Hay là khi đó huynh đã biết Đường Cát là hung thủ hại chết a cậu? Nô mặc kệ, nếu việc này mà không cho nô tham gia, nô sẽ tự mình đi tìm Đường Cát. Dù là bị gian tặc kia giết chết, cũng tốt hơn là đứng ngoài trơ mắt nhìn.

Yến Nô nói như đinh đóng cột.

Ngọc Doãn nhìn nàng, không biết nên khuyên bảo như nào.

Đừng nhìn bề ngoài Yến Nô dịu dàng yếu đuối nhưng thật sự tính tình rất mạnh mẽ.

Nếu chuyện này gạt nàng, gây chuyện không tốt nàng thật sự sẽ chạy đi tìm Đường Cát để liều mạng, đồng thời còn rút dây động rừng.

- Tiểu Ất ca, huynh chớ coi thường nô.

Nô biết, Tiểu Ất ca ở Mạc Bắc từng trải qua chiến trận, cũng từng giết người. Nhưng bàn về công phu, sợ rằng huynh không phải là đối thủ của nô. Mấy ngày nay, nô theo sư thúc tập võ, tiến cảnh rất nhanh. Cộng thêm nô theo sự dặn dò của An thúc phụ, bắt đầu dùng Nội Tráng Đan, đã sắp đột phá công phu tầng thứ tư rồi. Đường Cát kia lúc trước yếu hơn a cậu một bậc, mà nhiều năm nay lại không thăng lên cấp tông sư, sợ rằng cũng chỉ có thể ngang bằng với a cậu thôi. Chỉ dựa vào Tiểu Ất ca và Đại Lang, chưa chắc đã là đối thủ của ông ta. Nhưng nếu thêm nô nữa, ba chúng ta liên kết, phần thắng sẽ nhiều hơn, huynh nghĩ sao?

Ngọc Doãn biết công phu Yến Nô giỏi.

Nàng mười sáu tuổi đã luyện thành công tầng thứ ba, giờ sắp đột phá tầng thứ tư rồi.

Nếu như tính luôn nàng, thật sự có nhiều phần thắng.

Có điều việc này thật sự nguy hiểm, trong lòng Ngọc Doãn chung quy không muốn để Yến Nô tham gia vào.

Vấn đề là, đã đến mức này rồi, dù không cho nàng tham gia, thì cũng phải ổn định nàng trước, để nàng không hành động thiếu suy nghĩ.

Suy nghĩ một lúc lâu, Ngọc Doãn liền gật đầu đáp ứng.

Hắn đột nhiên nhớ Thuật hợp kích mà Trần Hi Chân đưa cho hắn, lúc ấy ông nói vốn là sở hữu của Thư hùng đại đạo, luyện tập với Dương Tái Hưng, không bằng luyện tập với Yến Nô. Dù sao Ngọc Doãn và Yến Nô ở bên nhau lâu ngày, sẽ càng thêm ăn ý.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức lấy ra quyển Thuật hợp kích đưa cho Yến Nô.

Sau khi nói nguyên do một lần, Yến Nô mở cờ trong bụng nhận lấy Thuật hợp kích, phấn chấn chạy vào nhà.

Thù giết cha là chuyện lớn, việc khác cứ gác qua một bên đã.

Hơn nữa, cửa hàng nha cụ Ngọc Yến đã có Trương nhị tỷ lo liệu, Yến Nô cũng có thể yên tâm.

***

Sau khi Yến Nô về rồi, Ngọc Doãn vẫn đi ra ngoài.

Chỉ là hắn không đi lò mổ nữa, cũng không đi tòa soạn.

Hắn dắt Ám Kim ra khỏi thành thì lên ngựa, đi đến một điền trang ngoài thành Khai Phong.

Điền trang kia là nơi ở của Trương Tam mặt rỗ.

Trước kia Ngọc Doãn có tới một lần, cho nên người của điền trang nhận ra hắn không có chút ngăn trở nào, trực tiếp cho đi.

Tính toán thì cũng có một thời gian đã không gặp Trương Tam mặt rỗ rồi.

Cộng thêm thân phận và địa vị của Ngọc Doãn ngày càng cao, càng làm cho Trương Tam mặt rõ không dám gọi Tiểu Ất như trước nữa.

Cho nên, khi Trương Tam mặt rỗ nhìn thấy Ngọc Doãn đến lập tức ngây ngẩn cả người.

Y có chút kỳ quái, Ngọc Doãn chạy đến tìm y là có chuyện gì?

Vốn quan hệ giữa Trương Tam mặt rỗ và Ngọc Doãn rất tốt, thậm chí còn nhiều lần giúp đỡ Ngọc Doãn. Nhưng từ sau vụ việc của La Đức thì Trương Tam mặt rỗ ít qua lại với Ngọc Doãn hơn. Nhắc tới, việc đó cũng không phải là lỗi của Trương Tam mặt rỗ, thuần túy là lỗi của La Đức bị trúng kế của Quách Kinh. Trương Tam mặt rỗ tìm Ngọc Doãn đòi hỏi tiền bạc cũng là hợp lý. Có điều tình trạng lúc đó không khỏi khiến người ta cảm thấy y hợp mưu với Quách Kinh.

Sau này khi Ngọc Doãn trả hết nợ thì vẫn không hề đi tìm Trương Tam mặt rỗ gây phiền toái.

Nhưng trong lòng Trương Tam mặt rỗ vẫn có chút bất an, lo lắng một lúc nào đó Ngọc Doãn sẽ tới so đo với mình.

Đặc biệt chuyện Ngọc Doãn khiêu chiến Ngự quyền quá, mở lò mổ Liền Kiều, thanh danh vang dội.

Điều này cũng làm cho lòng Trương Tam mặt rỗ càng thêm không yên.

- Tiểu Ất đến đây có gì chỉ giáo?

- Tam ca, tiểu đệ tới là xin Tam ca giúp đỡ.

Nghe lời này, Trương Tam mặt rỗ lập tức thở phào nhẹ nhõm

Không phải tới để tìm chuyện! Tuy nói Ngọc Doãn đơn độc đến, nhưng một mình dám đến khiêu chiến Ngự quyền quán và có thể toàn thân trở ra, luôn khiến Trương Tam mặt rỗ có chút kiêng kị.

- Sao Tiểu Ất nói vậy, có chuyện gì cần giúp cứ nói đừng ngại.

Ngọc Doãn cười, kéo tay Trương Tam mặt rỗ:

- Ta muốn xin người ở chỗ Tam ca, phải là người trong thành, hơn nữa lại quen thuộc đường lối. Ta biết mà nay tin tức bên ngoài rất nhanh, nên nghĩ chỉ có Tam ca mới có thể giúp ta.

- Tiểu Ất muốn người không khó, có điều để làm gì?

- Không dối gạt Tam ca, ngươi cũng biết tiểu đệ đang giúp đám con cháu quan lại làm Tuần san Thời đại Đại Tống .

Mấy kỳ gần đây đều là về chuyện Lỗ tặc, lần này sứ đoàn Lỗ tặc đến, tiểu đệ muốn có người để ý nghe ngóng, tìm hiểu tin tức, để viết bài.

Quan hệ giữa Ngọc Doãn và Đại Tống Tuần san Thời đại, Trương Tam mặt rỗ cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có điều vừa nghe hắn nói làm việc vì con cháu quan lại, Trương Tam mặt rỗ sao có thể cự tuyệt?

Gã lập tức vỗ ngực, cười nói:

- Việc này đơn giản, Tiểu Ất làm được việc lớn, Tam mặt rỗ ta sao không giúp một tay cơ chứ?

Có điều việc này người thường làm không được, cần phải thông minh chịu khó mới được.

Như vậy đi, khi nào Tiểu Ất cần, cần bao nhiêu người, ta sẽ tìm cho ngươi, hai ba mươi người chắc không thành vấn đề.

Ngọc Doãn cười nói:

- Vậy thì, ta muốn ba mươi người.

Cũng không phải là muốn bọn họ làm không công, mỗi người trả một trăm văn tiền, để mắt cho tới khi sứ đoàn rời đi. Về lúc nào cần, đương nhiên càng nhanh càng tốt. Nếu Tam ca kiếm đủ người, thì hãy bảo bọn họ đến lò mổ tìm ta, ta sẽ chỉ bảo cụ thể cho bọn họ.

Trương Tam mặt rỗ nghe thế mừng rỡ:

- Tiểu Ất ca quả nhiên là người sảng khoái, nghĩ chắc mọi người sẽ nguyện hiệu lực vì Tiểu Ất.

Như vậy đi, buổi tối, buổi tối ta liền phái người qua đó. Đến lúc đó có gì cần an bài thì cứ phân phó là được. Một trăm văn tiền một ngày, đám khốn này chắc chắn sẽ nhận ngay. Chuyện này cứ tính trên người ta, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ việc lớn của Tiểu Ất.

Người ta thường nói chuột có chuột đường, rắn có đường rắn.

Giống như những việc tìm hiểu tin tức thì phải tìm Trương Tam mặt rỗ mới làm tốt được. Nếu để cho Ngọc Doãn tự mình đi làm, chẳng biết sẽ tìm được ngày tháng năm nào. Ngọc Doãn cám ơn Trương Tam mặt rỗ, đứng dậy cáo từ gã.

Tam mặt rỗ cũng không giữ lại.

Gã biết, người có thân phận như Ngọc Doãn chắc chắn vô cùng bận rộn.

Vì thế liền tiễn Ngọc Doãn tới cửa, nhìn Ngọc Doãn lên ngựa rời đi.

- Tam ca, chỉ là một đồ tể, cần gì cung kính như thế?

Quản sự bước tới giọng oán hận.

Trương Tam mặt rỗ sầm mặt xuống, hung hãn nói:

- Nếu ngươi có thể như Ngọc đồ tể chạy tới khiêu chiến Ngự quyền quán mà toàn thân trở ra, ta cũng sẽ cung kính ngươi như thế. Ngươi nói Ngọc đồ tể này còn là Ngọc Tiểu Ất trước kia bị Quách Thiếu Tam bức đến đường cùng sao?

Giờ phút này hắn đã khác trước rồi.

Ngươi nhìn xem, Ngọc Giao Long phố Mã Hành sớm muộn gì sẽ trở thành Ngọc Giao Long phủ Khai Phong. Tương lai hắn sẽ đứng đầu Đông Kinh. Giờ ngươi lập tức vào thành tìm đám lưu manh đường phố về cho ta, ta có chuyện phân phó cho bọn chúng.