Tống Thì Hành

Chương 221: Vậy thì phải cướp về !




Ngọc Doãn cũng không có bị ảnh hưởng. Dư câm của Thái Nhạc thự sớm đã không còn, căn bản không có tác dụng gì với hắn. An Đạo Toàn ngồi trong phòng, sau khi ghé tai nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngọc Doãn và đám người Dương Thái Hưng, cũng thầm khen ngợi: “Tiểu Ất trưởng thành lên nhiều rồi!”

Đôi khi suy sụp và đau khổ sẽ làm cho con người trưởng thành hơn. Ngọc Doãn trải qua vô số chuyện chẳng khác nào một con dao dần dần trở nên sắc bén.

An Đạo Toàn cũng vậy, lão đã trải qua vô số đau khổ. Lúc trước lão bị Vương Phủ chèn ép đến nỗi không thở nổi, nếu không có vài lão bằng hữu giúp đỡ chắc sớm đã mất mạng rồi… Lão không có con cũng không có người thân. May mà được con cháu của lão bằng hữu quan tâm nên trong thâm tâm lão coi Yến Nô và Ngọc Doãn là con mình. Cho dù thế nào cũng phải giúp hai đứa nhỏ này một tay.

Từ sau khi gặp được Chu Đồng lão cũng đã có thể thản nhiên đối mặt. Cầm bức thư trên bàn và chậm rãi lật ra xem. Lão cân nhắc từng câu từng chữ nhằm muốn tìm đáp án từ trong quyển sách này.

Cuối cùng là cái đáp án nào? E rằng chỉ có bản thân An Đạo Toàn tự biết.

*****

Ngọc Doãn phát hiện đúng là có rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Sau khi trở về Khai Phong, vốn hắn nghĩ có thể nhàn rỗi chút nhưng không ngờ từng chuyện từng chuyện ập đến khiến người ta khó chống đỡ nổi.

Hắn phải tìm Tiếu Khôn và nói ra những ý tưởng của mình về chuyền mua lại chỗ đất đai hai bên nhà.

Tiếu Khôn rất sảng khoái không nói hai lời đã đồng ý.

Dài tám mươi bước rộng hai mươi bước, nghe có vẻ không có bao nhiêu nhưng nếu cộng lại thì tổng diện tích của nó cũng vượt qua hai trăm mét vuông. Tính thêm cả diện tích ban đầu toà nhà của Ngọc Doãn thì gần như đã gần với một mẫu đất. Nếu ở đời sau ít nhất cũng có thể bán tám trăm triệu đến một tỷ. Nhưng với số đất đai đó Tiếu Khôn đang cầm tổng cộng chưa được một trăm tám mươi quan, đúng là khiến Ngọc Doãn hơi giật mình.

- Sao đất rẻ thế?

- Tiểu Ất đang nói đùa phải không? Ta chỉ nghe người ta oán đắt tiền chứ chưa nghe người ta nói là rẻ.

Tiếu Không kìm không nổi trêu ghẹo một câu rồi sau đó nghiêm túc nói:

- Tiểu Ất yên tâm, tuy mình trả giá thấp một chút nhưng cũng coi là công bằng. Đất ở Phủ Khai Phong có thể nói là tấc đất tấc vàng nhưng đó là những nơi đã được xây dựng. Mảnh đất đó người hai bên đều trống, hơn nữa lại không có người sở hữu, đương nhiên cũng không có đắt tiền như thế.

Suy nghĩ một chút thì cũng có thể hiểu được. Một bên bốn mươi bước, diện tích quá nhỏ. Nếu chiều dài tám mươi bước cùng một chỗ thì tốt, quan trọng ở giữa bị ngăn cách bởi mảnh đất của Ngọc Doãn nên khiến cho đất đai bị giảm giá đi nhiều.

Ngõ Quan Âm chỉ là khu bình dân. Người có thể bỏ ra một trăm quan để mua đất chưa chắc đã để ý đến nơi nhỏ bé này. Cho nên đã cả hai mảnh đất cộng lại chỉ có một trăm tám mươi quan mà thôi.

Thủ tục xong xuôi ký xong khế ước cũng coi như là đã giải quyết xong chuyện này. Vốn Ngọc Doãn định đến cuối tháng tám mới bắt đầu xây dựng, ai ngờ sau khi Lăng Chấn nghe xong chuyện này lập tức vỗ ngực đòi xử lý.

- Kho giáp trượng của ta chịu sự quản lý của Quân Khí Giám. Các binh sĩ phía dưới không nhiều nhưng thợ thủ công cũng không ít. Nếu Tiểu Ất muốn xây nhà hãy giao cho ta phụ trách. Nhiều nhất hai mươi ngày cam đoan sẽ xây dựng xong, nói không chừng tới Trung thu đã có thể ngắm trăng rồi.

Nghẫm nghĩ thì đúng là như thế. Thợ thủ công của Quân Khí Giám không ít, hàng năm đến lúc này đa số đều rảnh rỗi, không bận rộn như thường ngày.. Nếu theo quy định đương nhiên chuyện này là trái với điều lệ. Nhưng đặc biệt Quân Khí Giám này là nơi bà ngoại không đau, cậu không thương.

Lăng Chấn chính là ông trời ở đó! Nếu như trước đây, lão làm như vậy thì có thể sẽ bị người ta khiển trách. Nhưng bây giờ lão có quan hệ với Điện Tiền Ti, đương nhiên Quân Khí Giám cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, ai nhàn rỗi cũng không vì một chút ích lợi nho nhỏ mà đắc tội đến người? Tuy rằng không rõ rốt cuộc Lăng Chấn có quan hệ như thế nào với Điện Tiền Ti, nhưng với chuyện vừa rồi Quân Khí Giám cũng coi trọng Lăng Chấn.

Dù sao chỉ cần ngươi không tạo phản, không gây chuyện thì ta cũng không làm phiền ngươi. Hai bên thoả thuận giữ vững sự cân bằng.

Đương nhiên Ngọc Doãn hi vọng chuyện phòng ốc có thể được giải quyết sớm. Nếu Lăng Chấn đã mở miệng hắn cũng sẽ không cự tuyệt liền nói với lão về yêu cầu phòng xá rồi sau đó chuẩn bị chuyển nhà.

Một khi chuyển nhà thì công trình cũng không nhỏ.

Ngọc Doãn dứt khoát chạy đi tìm Tiếu Khôn nhờ y thuê một căn nhà ở gần thành An Viễn, sau đó liền chuyển nhà đến. Nhưng chỉ với số bạc khoảng năm sáu hòm đã chiếm dụng một chiếc xe ngựa. Còn một số đồ vật lung tung thì để qua đó. Dù sao sau khi trở về còn phải mua thêm mới đủ, những thứ không đáng giá cũng không mang về. Những chuyện lặt vặt đúng là quá nhiều, cũng may hiện nay nhân lực của Ngọc Doãn vừa đủ nên không có chút rắc rối. Một tấm cầm, hai phần đao, Ngọc Doãn dắt Ám Kim liền thản nhiên ra cửa. Hắn có chuyện phải làm, không có thời gian để ý tới chuyện chuyển nhà.

Thời đại Tuần san Đại Tống đã được thảo luận thoả đáng, Lý Dật Phong cũng bắt đầu tiến hành phát hành một số báo mới.

Ừ, phát hành lần này nhất định phải làm tốt! Nhưng nên viết gì đây để giàu nghèo đều có thể đọc? Chuyện gì mà người dân ở thành Khai Phong mong muốn đọc? Phải cân nhắc một chút những chuyện này mới được…

Đêm đó nhà mới rất lộn xộn nên không thể ở lại.

Ngọc Doãn đành phải tìm một khách sạn gần đó để ở tạm, lại thuận tiện cho việc đi qua cửa hàng sắt của Chu Ký Du.

Chu Ký Du vừa mới rời khỏi! Lúc đi, y rất tự nhiên không có gì lưu luyến, cũng không có báo cho ai biết. Mà nay cửa hàng sắt này đã chuyển lại cho Du Thiết, cũng là một đồ đệ trước đó của Chu Ký Du. Du Thiết là người nhận được sự chân truyền của Chu Ký Du, chỉ có điều kinh nghiệm còn ít. Mà nay cậu ta mở một cửa tiệm riêng, việc kinh doanh có vẻ rất yên ắng.

Ngọc Doãn tìm được và mời cậu ta làm lò luyện đan. Cửa sắt trong thành Khai Phong rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ quen biết cái nhà này. Vả lại, trước khi đi Chu Ký Du đã gửi gấm Du Thiết cho Ngọc Doãn, đương nhiên có làm ăn thì phải chiếu cố nhiều hơn.

Cấu tạo của lò luyện đan cũng không phức tạp, mấu chốt chính là vật liệu. Du Thiết có được việc kinh doanh này cũng vui vẻ hẳn ra, cam đoan với Ngọc Doãn nhất định sẽ làm cho lò luyện đan thật tốt. Ngọc Doãn tin rằng gã có thể làm tốt chuyện này.

Trải xong tấm giấy xuống bàn.

Ngọc Doãn đang trầm tư trước tấm giấy, rất lâu sau mới đặt bút viết.

Viết gì mới được đây?

*****

Cốc cốc cốc .

Đột nhiên cửa phòng bị gõ, Ngọc Doãn thu hồi suy nghĩ, buông bút đứng lên mở cửa.

- Tiểu Thất, sao đến muộn vậy?

Hoàng Tiểu Thất thở hồng hộc đứng trước cửa ra vào, có vẻ như rất vất vả.

Ngọc Doãn vội mời cậu ta vào nhà, rót ly nước cho, rồi kêu cậu ta tạm nghỉ và uống ly nước rồi nói sau.

Hoàng Tiểu Thất cầm ly lên, một hơi uống cạn. Gã đưa tay lên miệng lau một cái rồi mới nói:

- Vừa rồi ta mới đến nhà Tiểu Ất ca, nghe Cửu Nhi tỷ nói Tiểu Ất ca ở đây viết cho nên liền chạy đến. Ta đã hỏi thăm rõ chuyện bên lò mổ Liền Kiều… Tiểu Ất ca, sự việc có vẻ không được tốt lắm, có người đứng sau đám lưu manh kia.

- À?

Ngọc Doãn nghe được lập tức sửng sốt.

“Sau lưng đám lưu manh còn có người chống lưng?”

Hoàng Tiểu Thất nói:

- Trong đó có một huynh đệ quen biết nên ta đến đó hỏi cậu ta đi. Kẻ cầm đầu đám lưu manh đó tên là Điền Vũ Sinh, vốn là người sa cơ thất thế, cũng không có bản lãnh gì. Tuy nhiên thằng khốn này có một đứa em gả cho một người gọi là Cát Phổ. Thằng kia chính là đệ tử của Quan Lý Bảo, đã đạt tới lực sĩ lục cấp của Quan Ngự Quyền. Nghe nói thằng kia có quan hệ tốt với Lã Chi Sĩ, trước đây cũng được sự chiếu cố của y. Lúc trước Tiểu Ất ca có xích mích với Lã Chi Sĩ, lại lôi y từ trên đài xuống, bẻ gãy chân. Bởi thế Lã Chi Sĩ đã trở thành người què cho nên Cát Phổ kia hận Tiểu Ất ca thấu xương, từng nhiều lần tuyên bố sẽ gây khó dễ cho Tiểu Ất ca.

Đại ca đó là cách gọi người đứng đầu đám lưu manh.

Ngọc Doãn nhăn mày lại:

- Nói vậy nếu đánh Điền Vũ Sinh thì Cát Phổ sẽ ra mặt?

Nếu chỉ là lực sĩ lục cấp thì Ngọc Doãn không lo lắng. Lúc trước hắn mới là lực sĩ cấp bốn đã đánh bại Lã Chi Sĩ đang là lực sĩ cấp năm.

Mà nay dựa theo Yến Nô, Ngọc Doãn đã đạt được công phu đại viên mãn tầng ba, tương đương với lực sĩ cấp chín, chưa chắc đã kém hơn Lý Bảo. Cho nên cái tên Cát Phổ kia Ngọc Doãn không có để trong lòng. Khiến hắn đau đầu chính là Lý Bảo ở Ngự Quyền quán, sau khi đánh bại Lý Bảo thì sẽ chọc giận những người khác trong Ngự Quyền quán, đây mới là điều phiền toái.

Lý Bảo là kẻ không thể đùa được. Ai có thể đảm bảo Ngự Quyền quán sẽ không bênh vực nhau?

Lúc trước Chu Đồng cũng là thầy dạy trong Ngự Quyền quán, còn giờ trong Ngự Quyền quán có người giống như Chu Đồng không?

Nghĩ đến đây Ngọc Doãn có chút đau đầu. Hoàng Tiểu Thất nhìn Ngọc Doãn như đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ngọc Doãn đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên dừng bước lại.

- Tiểu Thất đi tìm Đại Lang và Thập Tam Lang đến đây.

- Ý của Tiểu Ất ca là…

- Chúng ta còn có khế ước mua bán nhà của lò mổ Liền Kiều. Cái đó vốn là của ta. Chỉ là một đám lưu manh mà thôi, nếu không có mắt thì cứ đánh. Về phía Ngự Quyền quán, ngày mai ta sẽ đến hỏi Đại Lang. Ta không tin Lý Bảo có thể làm mưa làm gió ở trong Ngự Quyền quán. Ta cũng không tin đường đường một Ngự Quyền quán lại không biết nói lý lẽ, không tuân theo pháp luật? Kêu lão Hoắc chuẩn bị chút, ngày mai lúc chúng ta đến Ngự Quyền quán thì gã sẽ ra tay đuổi đám lưu manh này đi… Nhớ kỹ đừng để cho tai nạn chết người là được. Ngày mai sáng sớm ngươi mang theo một số bạc đi tìm Tiếu Áp Ti, nói cho gã biết mình muốn ra tay.

Tinh thần Hoàng Tiểu Thất rung lên vội nói:

- Tiểu Ất ca yên tâm. Ta không làm lỡ chuyện này.

- Khoan đã!

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Hiện tại ngươi đi tìm Thạch Tam, nói ta gặp rắc rối mời anh ta đến giúp đỡ.

- Giúp đỡ?

Hoàng Tiểu Thất ngạc nhiên nói.

Ngọc Doãn cười.

- Lò mổ Liền Kiều kia có bao nhiêu lưu manh?

- Có ba năm mười người… Ồ, ta biết rồi!

Thuộc hạ Ngọc Doãn có thể đánh nhau, nhưng mà mười mấy người cộng thêm Hoắc Kiên và Vương Mẫn Cầu có vẻ hơi yếu. Nếu muốn đứng được thì phải thể hiện mình có đủ năng lực. Nói cách khác để cho đám lưu manh này luôn đến gây sự, cuối cùng là một loạt rắc rối.

Ngọc Doãn không muốn gặp rắc rối!

Hoàng Tiểu Thất lên tiếng liền vội đi rồi.

Ngọc Doãn có vẻ hơi phiền muộn, liền tới trước cửa sổ giơ tay đẩy cửa sổ ra.

Không gian bị màn đêm bao trùm không thấy trăng sao. Một đám mây đen cuồn cuộn bay đến như sắp có một cơn bão ập đến…