Tống Thì Hành

Chương 213: Tuần san Đại Tống (1)




Đến giờ Chu Liễn cũng coi như hiểu ý của Chu Tuyền.

- Để Kham nhi đi học đàn của Ngọc Tiểu Ất ư? Chuyện này làm sao có thể được!

Chưa nói những thứ khác, chỉ tính đến việc Ngọc Tiểu Ất là một kẻ tay trắng, vào Hoàng thành còn chưa chắc được. Nếu để Kham nhi đến nhà hắn học, Chu Liễn càng không đồng ý.

Chu Tuyền buồn bực:

- Sao lại không thể?

- Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Một kẻ không có thân phận như vậy thì sao có thể làm thầy của Kham nhi được?

Chu Liễn định nói Ngọc Doãn là kẻ mua danh chuộc tiếng không có thực học. Nhưng nàng lại không nói nên lời. Có phải mua danh hay có thực học hay không cũng chẳng cần nói nhiều. Nếu tài nghệ của Ngọc Doãn không tốt thì Quan Gia đã không cho hắn vào Thái Nhạc Thự. Nhưng người này lại không biết thân biết phận, không ngờ còn từ chối.

Quan hệ giữa thái tử và Quan Gia lúc này đã rất căng thẳng. Bây giờ, Ngọc Doãn vừa mới từ chối làm mất thể diện Quan Gia mà thái tử lại muốn mời hắn làm thầy cho Kham nhi, như vậy chẳng phải sẽ khiến quan hệ cha con càng thêm khẩn trương? Những chuyện này Chu Liễn không thể nói ra. Nàng càng không thể nói: “Ta không thích kẻ này nên không đồng ý”. Càng nghĩ nàng càng thấy chỉ có lí do “Không có thân phận” để cự tuyệt.

Lý do này cũng không quá gượng ẹp. Dù gì Triệu Kham cũng là Hoàng thái tôn so ra thân phận của Ngọc Doãn quả thật quá thấp.

Không biết sao hôm nay Chu Tuyền lại không hề nhượng bộ lấy một chút nào.

- Thập Nhị tỷ, không có thân phận thì sao chứ? Ngươi muốn người dạy Kham nhi học đàn hay là muốn hắn mua danh tiếng? Không thân phận cũng chẳng sao. Trên đường ta cũng nghĩ tới rồi, nếu Kham nhi muốn học đàn thì không cần để lộ thân phận, chỉ cần mời hắn đến dạy là được. Dù sao hắn cũng không biết Kham nhi là ai, cần gì phải lo lắng? Sợ hắn dựa vào Kham nhi để giả danh lừa bịp ư? Ta thấy những người có trình độ đàn nhạc như vậy thì nhân phẩm sẽ không kém.

Chu Liễn một lần nữa im lặng. Trong lòng nàng vẫn không muốn để Ngọc Doãn dạy đàn. Nhưng Chu Tuyền nói rất phấn khích, miêu tả tài đánh đàn của Ngọc Doãn thiên hạ vô song cũng khiến Chu Liễn dao động.

- Vậy ngươi có cách nào không?

Chu Tuyền cười ha hả, ghé vào tai Chu Liễn thầm thì. Vừa mới đầu Chu Liễn còn cau mày nhưng sau khi nghe xong liền nở nụ cười.

- Nếu thật như vậy thì cũng được. Chẳng qua vấn đề này liên quan rất nhiều cần phải hỏi ý kiến của thái tử.

Nhắc đến thái tử thì Chu Tuyền cũng không nói được gì nữa. Nàng bĩu môi, bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút chờ mong. Không biết Ngọc Tiểu Ất tên kia trông thế nào? Đàn hay như vậy chắc hẳn cũng là người phong lưu phóng khoáng. Nghĩ vậy, khuôn mặt xinh đẹp lại ửng đỏ!

Trở về Khai Phong, nháy mắt đã mười ngày. Thơi gian trôi đi rất nhanh, cái nắng chói chang của mùa hè đã qua, những cơn gió thu phơ phất đã vô tình phủ cả thành Khai Phong.

Gần đây Ngọc Doãn cũng bận nhiều việc. Đầu tiên hắn ký kết hiệp nghị với Liễu Thanh chuyển nhượng lại lò mổ ở Tam Xóa Hà Khẩu. Vì thế hắn nhận được một ngàn quan, có thể nói thu hoạch khá phong phú. Sau đó hắn tìm người bán đi tòa nhà của La Nhất Đao, được thêm 600 quan. Cầm 600 quan, Ngọc Doãn lại chạy tới Tiếu Tiệm. Tuy giờ Tiếu Bích có kẻ đối đầu tại nha môn, nhưng mấy đời y phụ trách văn thư tại Khai Phong, nên chung quy thanh danh cũng không thể một chốc một lát bị đối thủ phá hủy…

Còn vị Cung Áp Ti kia thì Ngọc Doãn chưa bao giờ gặp. Nhưng hắn có nghe Thạch Tam Ti nói thì đó là một kẻ cực kì cứng nhắc lãnh khốc.

Về phần bối cảnh sau lưng của Cung Áp Ti ư?

Thạch Tam cũng không được rõ lắm nhưng dù sao thì cũng phải là người có lai lịch, nếu không không thể đấu lại với Tiếu Bích được. Mà Thạch Tam được Ngọc Doãn nhắc nhở cũng đã mang theo lễ vật đến Tiếu tiệm.

Vị Tiếu Áp Ti này cũng rất nhiệt tình với gã. Sau khi hai người ăn một bữa rượu, Tiếu Tiệm liền cởi mở mình với Thạch Tam, nói rất nhiều lời tri kỷ.

- Tam Lang không biết chứ Cung Áp Ti nhìn như đang đối nghịch với ta, nhưng thực ra, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng kể với ai. Ba tháng này Thái Phủ doãn xử trị khiến cho đám Bách Đài rất bất mãn. Cung Áp Ti là người Bách Đài phái tới, thật ra là để buộc tội Thái Phủ doãn. Ở mặt ngoài xem thì hai người chúng ta đấu đá ghê gớm, thực ra chỉ là để che tai mắt người. Theo tin ta nhận được thì chậm nhất hai tháng nữa phủ Khai Phong sẽ thay đổi người.

- Hả?

Thạch Tam biết được tin này liền hoảng sợ. Tiếu Bích cười nói:

- Ngồi ở vị trí này của ta sẽ đắc tội với rất nhiều người, không ít kẻ đang chờ chuyện cười của ta. Lúc trước ngươi bị đuổi, sao ta không biết. Ngươi nghĩ một chút, chúng ta đều là đồng hương Khai Phong, hơn nữa hiểu nhau lâu như vậy, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có điều hiện giờ ta còn chưa thể ra tay. Chờ thêm ít lâu nữa việc của Cung Áp Ti xử lý xong ta sẽ nghĩ cách triệu hồi ngươi lại. Nay ngươi ở Hưng Long quán chỉ cần chăm chú làm việc là được, đợi cho mọi chuyện lắng xuống sẽ không thiếu chỗ tốt.

Những lời này nói ra khiến lòng Thạch Tam thêm vững hơn. Hai ngày sau gã hẹn Ngọc Doãn uống rượu, vụng trộm nói chuyện này cho hắn.

Thái Mậu cũng bị Bách Đài buộc tội ư?

Ngọc Doãn nghe tin đó cũng giật mình.

- Tiểu Ất, ta còn nghe nói Yến Phủ Doãn sắp trở lại.

- Tiếu Áp Ti nói với ta Yến Phủ Doãn rất có thể sẽ tiếp quản Hộ bộ, đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng Thư.

Không đúng! Ngọc Doãn lập tức cảm giác được vấn đề. Không phải triều đình sắp xảy ra chuyện gì gì hay sao? Tuy nhiên việc này cách hắn quá xa, không quá liên quan tới Ngọc Doãn.

Từ thời Tuyên Hòa tới nay trong triều đình lúc nào cũng có gió nổi mây phun. Tuy nhiên Ngọc Doãn lại có thêm hiểu biết với khả năng của Tiếu Bích.

Kẻ này quả thực đúng là tai thính. Thành Khai Phong có động tĩnh gì cũng nghe thấy. Loại rắn địa phương này chính là thứ giúp đỡ mà Ngọc Doãn rất cần lúc này. Cho nên lúc vừa nhìn thấy Tiếu Tiệm, Ngọc Doãn cũng biểu hiện rất tôn kính.

- Tiểu nhân định tìm một chỗ ngoài thành làm lò mổ nhưng lại không biết nên bắt tay từ đâu. nên tới đây phiền Áp Ti ca ca giúp xem có chỗ nào thích hợp không.

Trên gương mặt tròn vo núc ních kia liền nở nụ cười rạng rỡ. Chẳng biết tại sao Ngọc Doãn lại cảm giác người này nhìn rất giống Liễu Thanh, vừa tròn vừa béo vừa lùn, lúc cười cũng híp cả mắt lại.

- Nếu Tiểu Ất đã mở miệng thì dễ thôi.

Thái độ của Tiếu Tiệm với Ngọc Doãn thân thiết hơn rất nhiều. Y sai người mang tới hồ sơ, lật xem nhân tiện nói:

- Ngoài Cựu Tống môn, trong Đông Thủy môn, gần cầu tạm có một chỗ khá thích hợp. Ban đầu nó cũng là một lò mổ, tuy nhiên vì đắc tội người khác nên chủ nhân lò mổ đã chạy rồi, vứt cái lò mổ ở đó không ai nhận. Chỗ đó cũng rộng rãi, rất tiện nghi. Cầu tạm cũng không quá xa Tân Tống môn. Chẳng qua Tiểu Ất là người một nhà, ta cũng không muốn hại cậu. Bên cầu tạm đó không yên ổn lắm, đặc biệt lò mổ bị một đám du côn chiếm nên vẫn không có ai dám tiếp nhận. Nếu Tiểu Ất vừa ý thì cho cậu thuê là được. Tiền thuê cũng không đắt, một năm 180 quan, thế là đã rẻ nhất thành rồi.

180 quan? Cũng coi như không đắt! Trong lòng Tiểu Doãn cũng đã chấp nhận giá trong vòng 300 quan Nên cái giá 180 quan là rẻ hơn không ít rồi. Còn những tên lưu manh kia thì hắn không quan tâm.

Lưu manh thì sao?

Ngọc Tiểu Ất từng giết mấy chục người ở Bắc quốc, há lại để ý tới đám lưu manh này? Hơn nữa thủ hạ Ngọc Doãn cũng có rất nhiều. Chưa cần nói đến Dương Tái Hưng và Cao Sủng, chỉ cần Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên đều là những người tay dính máu. Muốn chém giết Ngọc Doãn còn không cần ra mặt là có thể thoải mái xử lý hết cả đám.

Nếu người không đủ thì Mưu Lạc Cương còn có mấy chục người có thể dùng.

Ngọc Doãn tin tưởng chỉ cần hắn mở miệng thì Ngưu Cao sẽ không thể cự tuyệt…

- Như vậy ta lấy nơi này đi.

Tiếu Tiệm nghe thấy thì mừng rỡ, vội cho người xử lý thủ tục. Trước làm xong thủ tục đã, tin rằng Ngọc Doãn không thể thiếu nợ tiền thuê của quan phủ. Mà quan trọng nhất đối với mảnh đất này, quan phủ cũng đã sớm quên. Tiếu Tiệm vụng trộm chuyển nó sang tên của mình. Chỉ có điều hắn không làm gì được đám lưu manh đáng chết kia nên không có cách. Giờ hắn cho thuê lò mổ, một năm thu nhập thêm ít tiền, sao có thể không vui cho được.

- Tiểu Ất, đám côn đồ kia khó nói lắm.

Ngọc Doãn cười:

- Không nghe lời sẽ phải bị dạy dỗ. Tiểu Ất không sao, tuy nhiên cần Áp Ti ca ca giúp đánh mỗi tên gãy một chân rồi ném vào nhà laocó được không?

Tiếu Tiệm chỉ thuận miệng nhắc nhở, nào ngờ lại nghe Ngọc Doãn trả lời như vậy. Trống ngực y đập thình thịch. Không biết tại sao lại hồi hộp như vậy. Tuy Ngọc Doãn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tiếu Bích thấy vô cùng áp lực.

Tên này đi Thái Nguyên một chuyến sao lại trở nên quyết đoán vậy nhỉ?

Tuy nhiên dạy dỗ đám lưu manh này cũng tốt. Trước kia Tiếu Tiệm vẫn luôn đau đầu không biết phải xử lí đám đó thế nào.

- Tiểu Ất yên tâm, chỉ cần cậu xử lý thì ta có biện pháp trị chúng.

- Vậy là tốt rồi, ba ngày sau xin Áp Ti ca ca giúp đỡ.

Ngọc Doãn nói xong liền móc tay vào túi, lấy chừng tám quan nhét vào tay Tiếu Tiệm. Tiếu Tiệm vui đến híp cả mắt:

- Tiểu Ất yên tâm, đều là anh em trong nhà, ta không giúp cậu thì giúp ai?

Từ biệt Tiếu Tiệm, Ngọc Doãn ra khỏi nha môn. Tuy giờ thành Khai Phong vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng không còn nhộn nhịp như lúc giữa hè.

Thu đến, không khí thêm vài phần đìu hiu. Đào hạnh bên kia sông rụng lá làm cảnh tượng trông thật điêu linh.

Thấm thoát thu đã tới!

Ngọc Doãn theo bản năng day day mũi, bước đi.

Phủ Khai Phong tọa lạc tại đường lớn Thái Bình Hưng Quốc. Hướng bắc là chùa Thái Bình Hưng Quốc, hướng nam là cầu Thái Bình Hưng Quốc. Cầu Thái Bình Hưng Quốc bắc ngang sông Biện Thủy. con sông chảy về hướng đông ra cửa thành. Góc đối diện với phủ Khai Phong có một miếu đạo sĩ gọi là Diên Khánh Quan. Trong thành Khai Phong miếu chùa vô số, Diên Khánh Quan cũng coi như là một tòa miếu nổi danh, hương khói khá vượng. Từ xa có thể thấy người đi kẻ lại tấp nập.

Một trận gió thổi qua, Ngọc Doãn vô thức nắm chặt cổ áo. Hắn day day mũi chuẩn bị đi Thượng Lương môn thì đột nhiên nghe thấy có người phía sau hô lên:

- Người phía trước có phải Tiểu Ất hay không?

Ngọc Doãn ngẩn người, xoay lại thì thấy có hai người đi từ hướng Diên Khánh Quan tới. Người cầm đầu đang vẫy tay với hắn!