Tống Thì Hành

Chương 192: Hoa Đồ Mi rơi Ngọc Lang trở về (2)




Chiến tranh của người phụ trách văn thư, không kém hơn đấu tranh của giới quan trường.

Có lúc, các quan lão gia có lẽ còn phải nói bản lĩnh trên mặt mũi, nhưng giữa người phụ trách văn thư, lại là càng trắng trợn, vật lộn không chút mảy may che dấu. Trong tình huống này, mỗi người bên cạnh người phụ trách văn thư, đều có thể gặp phải liên can.

Thạch Tam là đi theo Tiếu Khôn nên được cởi bỏ thân phận quân phố, trở thành quan coi ngục.

Bây giờ vì có quan hệ Tiếu Khôn mà lại bị người ta bắt lột da quan coi ngục, lại biến thành quân phố...

Điều này chẳng phải chứng minh Cung Áp ti chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu với Tiếu Áp ti? Ừ, thật ra rất có khả năng!

Cũng có thể là Tiếu Khôn lấy tiến làm lui?

Thủ đoạn trên quan trường tầng tầng lớp lớp, nói ra thật sự quá nhiều.

Ngọc Doãn cũng không rõ rốt cuộc là tình hình gì, dù sao cuộc tranh đấu giữa hai vị Áp ti này cũng tới lượt hắn quan tâm.

Nhưng thấy Thạch Tam vẻ mặt suy sụp, Ngọc Doãn lại có chút không đành lòng.

- Vậy Tam ca có dự tính gì không?

Thạch Tam thở dài:

- Có thể có dự tính gì? Chỉ là không như ý mà thôi.

- Chẳng lẽ Tam ca không đi cửa sau tìm Áp ti?

Thạch Tam hơi sửng sốt, lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói:

- Ta bị đuổi ra, lại đi tìm Tiếu Áp ti có ích lợi gì?

Người này quả nhiên là thẳng tính, Ngọc Doãn bất giác cười khổ.

- Tam ca, Tiếu Áp ti bây giờ có thất thế không?

- Không rõ lắm.

- Huynh phải qua lại một chút mới phải, mời Tiếu Áp ti đi uống rượu, cũng đỡ hơn bây giờ ở đây không làm gì. Huynh là người của Tiếu Áp ti, Cung Áp ti đến đương nhiên sẽ nhắm vào huynh. Nhưng bên Tiếu Áp ti cũng không nói bỏ mặc huynh, ông ấy ở vị trí này rất nhiều năm, sao Cung Áp ti mới đến thì có thể trong thời gian ngắn ngủi khống chế được? Huynh phải qua lại nhiều mới được... Nếu không Tiếu Áp ti đó sẽ cảm thấy huynh xem thường ông ấy, nói không chừng Tiếu Áp ti đang chờ huynh qua lại, sau đó vạch kế cho huynh. Nhưng huynh càng không đi, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ Tam ca phản bội ông ấy rồi sao?

Cái gọi là một câu đánh thức người trong mộng!

Thạch Tam không ngốc, chẳng qua là có lúc vòng không qua cái hẻm.

Nghe Ngọc Doãn nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên...

- A, sao ta không có nghĩ tới điều này?

- Tam ca là người trong cuộc mê muội, Tiểu Ất là người ngoài cuộc tỉnh táo... Huynh ở trong cuộc, cho nên mới không rõ thế cục. Bây giờ huynh đi thăm hỏi Tiếu Áp ti, cũng không xem là quá trễ. Nếu đợi tới lúc Tiếu Áp ti và Cung Áp ti thấy rõ ràng, huynh muốn đi cũng không còn kịp. Chi bằng thế này trở về rửa mặt một cái, rồi mua chút điểm tâm, rồi đi thăm hỏi.

Tiếu Áp ti sao có thể thật sự bỏ mặc huynh không lo chứ?

Thạch Tam liên tục gật đầu, vẻ suy sụp trước đó đã tan biến.

Nhưng, trên mặt phải lại hiện ra vẻ khổ sở:

- Ta bị đuổi ra ngòai hơn tháng nay, mới về quân phố, vẫn chưa nhận được lương bổng.

Mà phủ Khai Phong điểm tâm quá đắt, làm sao mua được đây?

- Tam ca kinh tế khó khăn, Tiểu Ất có thể giúp.

Chỉ mong được Tam ca hôm nào thăng chức phải quan tâm Tiểu Ất một chút.

Giữa lúc nói chuyện, Ngọc Doãn từ trong thắt lưng móc ra một túi tiền, bên trong ngoại trừ mấy trăm quan tiền ra, còn có chút bạc lẻ, cộng lại có 35 quan. Ngọc Doãn cũng không đếm lại, liền trực tiếp nhét vào trong tay Thạch Tam.

Trên mặt Thạch Tam lập tức lộ ra vẻ cảm kích:

- Tiểu Ất sao nói lời này?

Nếu ta có thể qua ải này, sau này phải cảm tạ Tiểu Ất.... Huống hồ Tiểu Ất bây giờ không phải như lúc trước, nên nói cần Tiểu Ất chiếu cố ta mới phải.

Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho huynh biết.

- Hả?

- Quách Tam Hắc Tử mất tích rồi!

- Sao?

Ngọc Doãn dưới chân hơi rung, dừng bước, kinh ngạc nhìn Thạch Tam.

- Quách Kinh mất tích?

Thạch Tam gật đầu cười nói:

- Phải, sắp 30 ngày rồi... Nói ra cũng kỳ lạ, tên khốn đó lúc trước vẫn còn rất tốt, lúc ta bị rút về quân phố cũngtừng gặp hắn, cũng không thấy có tình hình gì cả, nào biết không qua mấy ngày, tên khốn đó liền không thấyđâu nữa.

Nghe nói, lúc trước hắn còn mượn Tưởng Xa không ít bạc, bây giờ mất tích khiến Tưởng Xa tức giận hò hét muốn lột da của thằng khốn đó. Chỉ là tuy nói thiếu tiền, ta cảm thấy hắn không cần phải chạy trốn?

Thằng khốn đó cả cửa hàng của Tang Gia Ngõa Tử cũng không cần nữa. Bây giờ những thủ hạ lưu manh của hắnn giống như chuột chạy qua đường, hoàn toàn không dám lộ diện.

Quách Kinh thiếu nợ chạy trốn?

Không thể nào!

Ngọc Doãn nghe thấy tin tức này phản ứng đầu tiên chính là Quách Kinh gây chuyện.

Nhưng nghe Thạch Tam nói như vậy, hình như là vì khoản nợ thiếu Tưởng Môn Thần, cho nên mới trốn khỏi Khai Phong.... Ngọc Doãn liền cảm thấy có chút cổ quái.

Tên khốn này có chút gia sản, chỉ vì chút nợ nần đó mà ngay cả gia sản cũng không cần sao?

Quan trọng nhất là, Tang Gia Ngõa Tử gã cũng xem là nhân vật số một, chỉ vì chút nợ nần thì bỏ chạy, thật sự nói không ra. Được rồi, dù là tiền gã thiếu Tưởng Môn Thần, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Tưởng Môn Thần cũng sẽ không ép tới mức quá đáng.

Ngay cả lúc đầu Ngọc Doãn phá hỏng quy tắc trong giới, Tưởng Môn Thần cũng không có ép quá ác.

Chỉ là sau khi định ước hẹn tranh đấu, thì đã để mặc Ngọc Doãn hành sự... Cái này cho thấy Tưởng Môn Thần làm việc có độ lượng, sẽ không ép chết người. Hơn nữa, nghe Thạch Tam lúc nãy nói, khoản nợ của Quách Kinh cũng không có nhiều như trong tưởng tượng.

Vì chút nợ như vậy thì bỏ trốn, thật sự có chút không thể nói nổi.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, Ngọc Doãn hỏi:

- Tam ca, trên đường ta nghe người ta nói, Khai Phong gần đây xảy ra chuyện lớn?

- Chẳng phải thế sao!

Thạch Tam nói:

- Lúc trước, Điện tiền ti đã chết mười mấy người. Tuy quan chức không cao, nhưng trong cấm quân cũng đảm nhiệm quân chức, thoát chốc chết mười mấy người, làm cả đám tướng công Xu Mật viện đều nóng đỏ mắt. Thái úy Điện tiền ti, một ngày ba lần chất vấn phủ Khai Phong, làm phủ Khai Phong lòng người hoang mang... Về việc này, cả người của Điện tiền ti cũng ra ngoài thiết lập kiểm soát.... Đấy là ở bên ngoài, ta nghe người ta nói, Nội đẳng tử trong Ngũ Long Tự cũng ra mặt rồi.

Ngọc Doãn nghe xong, không khỏi nuốt nước bọt.

Sự tình xem ra không nhỏ.

Trước đây hắn ở trấn Từ Giản cũng nghe nói qua chuyện này, nhưng cho rằng chết chỉ là một số quan quân bình thường.

Nhưng bây giờ nghe Thạch Tam nói như vậy, đám quan quân này sợ cũng không đơn giản.... Thoáng chốc chết nhiều người như vậy, khó trách sẽ phong đường.

Quách Kinh có liên quan với chuyện này không?

Ngọc Doãn gãi đầu, trong lòng suy đoán.

- Tiểu Ất, vậy ta về trước đây. Chờ sau khi làm xong việc này, mời huynh uống rượu, tới lúc đó gọi Phong Huống cùng đến.

Thằng nhãi đó bây giờ là Áp quan Điện tiền ti, cũng xem là một nhân vật.

Huynh muốn hỏi những chuyện này, tìm nó hỏi thăm chính xác sẽ không sai. Tin tức của thằng nhãi đó linh thông rất nhiều so với ta...

Thạch Tam thấy có hy vọng rồi, liền lộ ra sốt ruột khó chịu.

Vốn định đi tới nhà Ngọc Doãn ăn chút rượu thịt, nhưng bây giờ không muốn đi.

Làm như lời Ngọc Doãn nói, về nhà rửa mặt một chút, đổi bộ xiêm y, rồi đi mua chút lễ vật, đến thăm hỏi Tiếu áp ti.

Dù sao, làm quân phố ở đường Lương Môn này không phải hay lắm

Ngọc Doãn rất hiểu tâm tình của Thạch Tam, liền gật đầu, chào tạm biệt Thạch Tam.

Nhìn bóng dáng Thạch Tam vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán: Thiên hạ rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo vì lợi đi!

Cổ nhân này, thật không lừa ta!

Có lẽ bây giờ trong mắt Ngọc Doãn, cái mà Thạch Tam theo đuổi chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng.

Nhưng đối với Thạch Tam mà nói, đây chính là tiền đồ để y phấn đấu.

Ngọc Doãn lắc đầu dắt Ám Kim đi về phía nhà, trước lầu Tây Giác thì rẽ một cái, tới đường Tuấn Nghi Kiều, đi qua hai cửa hẻm, thì theo con đường nhỏ sau lưng Thượng Thư Tỉnh, thẳng tới hẻm Du Lâm. Xa xa, hoàng thành nguy nga sừng sững, dưới ánh mặt trời, lại lộ ra mấy phần khí suy yếu. Tường viện của Thượng Thư Tỉnh cao ngất, tràn ngập mùi mốc meo.

***

Ngọc Doãn vào hẻm Du Lâm, thì trở nên náo nhiệt.

- Ấy, đây không phải là Tiểu Ất sao? Trở về lúc nào?

- Đúng vậy, lúc trước còn nghe người ta nói, huynh đi Mạc Bắc... Sao vậy, xem dáng vẻ này, sợ là thu hoạch không nhỏ hả.

- Tiểu Ất ca, nhiều ngày không gặp, đã lâu không gặp.

- Tiểu Ất ca, mau trở về đi, Cửu Nhi tỷ luôn nhớ huynh, hai ngày trước còn nói ngày trở về của huynh đấy.

Ngọc Doãn cũng xem là người nổi tiếng của cái hẻm Du Lâm này!

Cảm xúc rõ ràng nhất là lúc hắn đi qua người người đều chào hỏi hắn, không ít người càng lộ ra vẻ cung kính.

Có lẽ chính là tác dụng của lần giải từ ngày đó. Ngọc Doãn tuy chưa từng tới thư viện, nhưng dựa vào bài giải từ đó, đủ để làm mọi người tâm sinh kính phục. Ngọc Doãn vừa hàn huyên vừa chào hỏi mọi người, trong lòng nóng ấm áp. Hắn nắm lấy dây cương, chạy thẳng về phía Quan Âm viện, tới con hẻm Nhị Điềm Thủy thì quẹo, lại đi hơn trăm thước thì tới cửa hẻm Quan Âm.

Từ trong Quan Âm viện truyền đến từng đợt tiếng mõ.

Lúc này, đúng là lúc trưa.

Không biết tại sao, trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên sinh ra một chút thanh thản dễ chịu.

Về quê thì trở nên thoải mái vui sướng.

Nghe lời nói lúc nãy của những hàng xóm láng giếng đó, Ngọc Doãn biết trong những ngày qua Cửu Nhi tỷ vẫn tựa cửa chờ đợi.

Đây mới là cuộc sống của ta!

Đây mới là cuộc sống của ta...

Thành Khả Đôn đã là mây khói, chắc Yến Tử lúc này đã tiến thẳng Tây Châu.

Từ nay về sau, mỗi trời một phương, sợ khó mà gặp lại... Nhà của ta ở Khai Phong, ở đây mới là nơi đáng được ta dùng tính mạng bảo vệ.

Ngọc Doãn cảm xúc mênh mông, nhắm mắt lại, thật không dễ dàng bình tĩnh trở lại.

Hắn hít sâu một hơi, dắt Ám Kim cất bước đi vào hẻm Quan Âm, theo cái hẻm nhỏ dài, chậm rãi đi tới ngoài cửa nhà.

Cửa củi đóng chặt!

Dây leo trên tường viện đã lộ ra hình dạng héo rũ.

Ở trên đầu tường, một đóa hoa Đồ Mi màu xanh nhạt, còn giãy dụa nở ra rực rỡ cuối cùng của nó.

Buộc dây lên cây cột, Ngọc Doãn vò vò mũi, cất bước đi tới trước cửa gỗ, giơ tay nhẹ đẩy một cái.

Cửa không khóa, két một tiếng, thì mở ra.

Trong đình viện, bày ra một cái bàn nhỏ, bên cạnh bàn đặt một cái ghế dài.

Một cái áo đơn màu trắng có thành hình trải ở trên bàn, bên cạnh còn đặt kim chỉ, gió thổi tới, chỉ trắng bay bay...

Gốc hòe cổ đó vẫn xanh um tươi tốt.

Trong gian bếp dưới gốc hòe cổ, truyền đến một hồi âm thanh, liền sau đó nhìn thấy một thiếu nữ đang cầm đĩa thức ăn từ trong đó đi ra.

- Cửu Nhi tỷ!

Ngọc Doãn nhìn thấy thiếu nữ đó, vội hô một tiếng.

Nào biết thân hình Yến Nô khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn qua, mâm thức ăn trong tay loảng xoảng rời khỏi tay, nước canh văng đầy đất.

- Tiểu Ất ca, huynh về rồi!

Yến Nô tay vịn khung cửa bếp, nhìn Ngọc Doãn, lời ra khỏi miệng, nước mắt đã tràn mi.