Tống Thì Hành

Chương 137: Gia luật tập nê liệt




Dưới đáy xe ngựa có bức vách kép đủ cho một người trốn bên trong. Nhưng chỉ nên dành cho một người, nếu là hai thì không tránh khỏi chen chúc.

Có lẽ Dư Lê Yến đã quên nhắc nhở của Nhâm Lão Công, thế nên khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này thì khuôn mặt xinh đẹp của Dư Lê Yến đỏ bừng, nhăn nhó. Ngọc Doãn cũng khá xấu hổ, chỉ có điều sự đã thế rồi, làm gì còn lựa chọn nào khác. Hắn cắn răng một cái rồi chui vào.

- Công chúa, đây là sơ suất của tiểu nhân không biết có hai người ra khỏi thành, nếu không sẽ không an bài như vậy.

Người đánh xe là một thanh niên tuổi chừng 24~25, diện mạo trông có vẻ khốc.

- Oán Ca Nhi đừng nói vậy, đây là do ta sơ ý hôm qua quên nói cho Nhâm Lão Công… Giờ không thể so với trước, cứ đơn giản là được. Dù sao cũng không lâu lắm, không có việc gì. Đúng rồi, nhóm người Tứ ca ta đi chưa?

- Sáng nay vừa mở thành Khế Gia đã đưa điện hạ ra khỏi thành rồi.

Khế Gia là một cách gọi ở thời Bắc Tống giống như “Cha nuôi” đời sau. Chẳng qua ở đời sau từ Khế Gia này lưu hành phần lớn ở phía nam, đặc biệt là hai tỉnh Lưỡng Quảng Phúc Kiến. Thanh niên này tên Nhâm Oán, là một người Hán miền Bắc, cũng là nghĩa tử của Nhâm Lão Công nhận sau khi đến Thái Nguyên. Nghe nói người này vốn là một thợ săn trong núi. Sau khi cha mẹ mất thì Nhâm Oán đành bán mình để mai táng. Nhâm Lão Công vì cảm động cái hiếu nghĩa này nên chẳng nhẵng giúp Nhâm Oán xử lý tang sự mà còn giữ gã ở bên người làm chức sự hỗ trợ kinh doanh. Sau đó Nhâm Oán liền bái Nhâm Lão Công làm Khế Gia.

Nhâm Oán có một đôi chân nhẹ như lông ngỗng, vượt núi lội sông như giẫm trên đất bằng.

Có trình độ bắn cung được coi là thiện xạ, là nhân tài số một trong những thủ hạ của Nhâm Lão Công.

Lần này huynh muội Da Luật Tập Nê Luật muốn đi tụ hợp với Thiên Tộ Đế nên Nhâm Lão Công phái Nhâm Oán đến giúp đỡ.

Dù sao trong số những người bên Thiên Tộ Đế hiện nay cũng khó tìm ai giúp được. Nếu may mắn không chừng Nhâm Oán còn đạt được một phen công danh… Nhâm Lão Công đã thành thái giám, thân thể không được đầy đủ nên không còn cơ hội đi lên nữa! Mà y lại không có con cháu gì, càng không có người thân, vì thế Nhâm Oán là tâm huyết y kỳ vọng.

Dư Lê Yến cũng biết suy nghĩ của Nhâm Lão Công nên cũng không nói gì.

Do dự một hồi lâu, nàng cũng cắn răng chui vào tường kép gầm xe.

Vốn vách kép đang rộng rãi, bỗng dưng chui vào hai người liền lập tức chật chội.

Đang giữa mùa hè, Thái Nguyên dù coi như mát mẻ nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Mọi người đều mặc ít ỏi, mà Ngọc Doãn và Dư Lê Yến sóng vai nằm trong vách tường nên thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng da thịt của nhau ẩn dưới lớp áo quần mỏng manh.

Thân hình Ngọc Doãn cao lớn, mà Dư Lê Yến cũng thuộc dạng đẫy đà.

Ngọc Doãn nói:

- Yến Tử, mất bao lâu mới ra được khỏi thành?

Hắn vừa quay người lại thở ra một hơi thì lập tức thổi tới mặt Dư Lê Yến.

Dư Lê Yến cố nén xấu hổ, quay đầu nói:

- Chừng nửa canh giờ, nhịn chút là được…

Mặt đối mặt, mũi đối mũi, miệng đối miệng.

Hương lan thơm ngát phả ra từ miệng Dư Lê Yến quả là động lòng người. Ngọc Doãn không khỏi kìm lòng hít sâu một hơi khiến Dư Lê Yến lập tức đỏ bừng, khẽ oán trách:

- Còn tưởng Tiểu Ất là một chính nhân quân tử, ai dè cũng lỗ mãng như thế.

Lỗ mãng?

Lỗ mãng cái gì?

Ta đây là đang thấy khó thở!

Ngọc Doãn lập tức rõ Dư Lê Yến nói lỗ mãng là có ý gì, cũng bắt đầu mặt đỏ tai hồng.

- Yến Tử đừng trách, chẳng qua là chỗ vách này hơi bí, khó hô hấp… Tiểu Ất tuyệt không có ý lỗ mãng gì.

Loại việc này không thể giải thích, càng giải thích càng không rõ.

Hai người nhất thời không nói chuyện. Nhưng xe ngựa xóc nảy, thân thể cũng khó giữ được không nghiêng ngả, vì thế lại thêm mấy hồi cọ xát kiều diễm nữa. Ngọc Doãn cũng nhịn không được có phản ứng theo bản năng, mà hô hấp của Dư Lê Yến càng lúc càng dồn dập.

- Oán Ca Nhi, định ra khỏi thành à?

Có lẽ đến cửa thành nên xe ngựa dừng lại.

Một giọng nói đặc vùng Yến Vân vang lên, chắc là binh sĩ cửa thành.

Nhâm Oán cười nói:

- Ừ, cha ta muốn ta đi một chuyến xa, phải mang khá nhiều hàng hóa và người.

Ca ca hôm nay trực sao nghiêm khắc thế? Còn phải kiểm tra nữa à?

- Đành chịu, quan trên bắt làm!

Anh cũng không phải không biết, hôm qua vừa xảy ra việc lớn như thế. Đám Nữ Trực kia đi rồi mà cũng chẳng yên thân, còn phái người giao thiệp với phủ doãn đại nhân. Phủ doãn đại nhân cũng chẳng muốn dây dưa, bất đắc dĩ mới bố trí trạm kiểm tra người khả nghi.

Đều là người trong nhà, cần gì kiểm tra… Oán Ca Nhi nhớ lúc về mang quà là được.

- Đương nhiên rồi.

Xe ngựa lại lạch cạch khởi động. Ngọc Doãn đột nhiên nhớ tới một việc.

- Yến Tử, sau khi chúng ta rời đi phiền cô phái người thông tri cho quan doanh tìm một người tên là La Nhất Đao hoặc là La Đức, thông báo cho họ là ta đã bình yên vô sợ, phải qua một thời gian mới trở về Khai Phong được.

Tên đàn ông thô lỗ.

Lúc này mà còn nói mấy câu không có cảm xúc gì cả.

Khi Ngọc Doãn nghiêng đầu nói chuyện với Dư Lê Yến, hơi nóng trong miệng phả vào tai Dư Lê Yến làm nàng rối bời, cảm giác quái dị như bị điện giật, toàn thân run rẩy.

Đúng lúc này xe ngựa xóc một cái.

Miệng Ngọc Doãn bị giật chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt vào vành tai Dư Lê Yến.

Giật mình run một cái, Dư Lê Yến không kìm nổi “Ưm” một tiếng, bản năng kẹp lại đôi chân đẹp thon dài. Trong thân thể như có dòng khí nóng chạy một vòng đến giữa hai chân, không tiếng động lan tràn.

Dư Lê Yến triệt để si mê rồi…

Nửa canh giờ không coi là thời gian quá dài.

Nhưng đối với Ngọc Doãn và Dư Lê Yến thì nửa canh giờ này vừa ngọt ngào vừa dài đằng đẵng. Đến tận khi xe dừng lại, Dư Lê Yến vẫn còn hoảng hốt. Nàng ra khỏi xe mà chân nhũn ra, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

May mắn Ngọc Doãn đi ra vội vươn tay đỡ nàng.

- Yến Tử, sao thế?

Đúng lúc này một giọng đậm chất miền bắc ầm ầm vang lên.

Ngọc Doãn giờ mới nhận ra xe ngựa dừng ở cửa một cái miếu thờ bỏ hoang. Xung quanh có mấy chục con ngựa chiến, còn có mười mấy người đàn ông, người thì mặc trang phục Khiết Đan, kẻ lại mặc quần áo người Hán. Một đám lăm lăm binh khí trong tay, vẻ mặt khẩn trương…

Một người vạm vỡ treo một cánh tay đi ra từ trong miếu, bước nhanh đến phía trước.

- Ngươi là ai?

Tên vạm vỡ kia nhìn thấy Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra.

Lại thấy Dư Lê Yến dựa vào Ngọc Doãn vẻ mặt càng u ám, lớn tiếng quát.

Bởi vì gã nhận ra Ngọc Doãn không phải là người Hán Yến Vân. Khí chất người Hán Yến Vân khác rất nhiều so với khí chất người Đại Tống triều, không khó để phân biệt.

Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Dư Lê Yến giành nói:

- Tứ ca đừng giận, đây là một vị cao nhân được ta mời tới.

Hôm qua hắn từng giúp chúng ta phục kích Tiêu Ái Thần, còn giết mười mấy tên Nữ Chân, võ nghệ không tầm thường. Ta cảm thấy lần trở về này sẽ có phiền toái. Hơn nữa phụ hoàng cũng cần người giúp đỡ nên mới mời hắn cùng đi.

Tiểu Ất, đây là Tứ ca của ta, còn không mau ra mắt?

Dư Lê Yến rất giữ thể diện Ngọc Doãn.

Ban đầu tên đàn ông vạm vỡ hét lớn thì mười mấy tùy tùng xung quanh đều lộ vẻ cảnh giác. Tuy nhiên trong ánh mắt bọn họ vẫn lộ vẻ khinh thường. Người Hán Yến Vân xưa nay đều chướng mắt Nam Nhân, vậy nên chẳng hòa nhã gì với Ngọc Doãn cho cam.

Tuy nhiên khi nghe Dư Lê Yến nói Ngọc Doãn hôm qua giết mười mấy người thì nét mặt của bọn họ lập tức thay đổi!

Người Nữ Chân dũng mãnh thiện chiến, kể cả đám A Lý Hỉ già nua cũng rất khó đám phố.

Người Liêu bị không ít thiệt thòi nên tự nhiên biết sự lợi hại của người Nữ Chân. Khi nghe nói Ngọc Doãn có thể chém giết nhiều người như vậy thì trong lòng mọi người đều dấy lên vài phần kính nể. Lại nghe Dư Lê Yến nói Ngọc Doãn đến giúp bọn họ thì vẻ mặt dịu đi rất nhiều, địch ý cũng tùy theo đó mà giảm bớt.

Tuy nhiên bảo bọn họ thân cận với Ngọc Doãn ư?

Đó là điều không thể.

Thù hận của người Liêu với Đại Tống rất khó hóa giải.

Nếu như nói trước kia bọn họ còn có chút ngưỡng mộ với Đại Tống thì từ sau khi có minh ước trên biển, Tống Kim liên kết giáp công nước Liêu thì người Liêu liền hận thấu xương với Đại Tống bội tín bội nghĩa. Ngọc Doãn cũng không thèm quan tâm, buông Dư Lê Yến ra chắp tay với người vạm vỡ:

- Ta là Ngọc Doãn, người Khai Phong. Lần này tới phủ Thái Nguyên không may bị dính vào chuyện này.

Cũng không phải ta muốn giúp mà là do cùng đường nên đành đáp ứng lời mời của công chúa.

Ra thế!

Người vạm vỡ nghe Ngọc Doãn nói vậy vẻ mặt liền dịu đi nhiều.

Điều này nói rõ Ngọc Doãn không phải cố ý tiếp cận bọn họ, càng không phải là gian tế của Nam Nhân.

Chỉ có điều gã vẫn chưa hết hoài nghi, trầm tư một lúc đột nhiên giơ tay đưa về phía Ngọc Doãn.

- Nếu là bằng hữu Yến Tử mời thì đó cũng là bằng hữu của cô (cô là từ xưng hô chính mình của điện hạ).

Ngọc Doãn cũng đưa tay ra, lúc hai bàn tay to nắm nhau thì vẻ mặt Ngọc Doãn đột nhiên biến đổi.

Tên đại hán này khỏe thật!

Bàn tay kia như kìm sắt bóp nghiến bàn tay của Ngọc Doãn. Người này đang thử dò xét ta sao…

Ngọc Doãn đi Thiên Đức Quân là có mục đích khác.

Cho nên dù thế nào cũng không thể để đối phương coi thường… Người đại hán vạm vỡ đại khái cũng luyện đến công phu tầng ba, theo lý thuyết Ngọc Doãn không phải đối thủ. Tuy nhiên có lực lớn trời sinh lúc này lại phát huy tác dụng. Cộng với công phu đột phá tầng hai, được An Đạo Toàn lấy Cường Gân Tráng Cốt Tán rèn luyện, mà trên đường đến đây chưa từng ngừng tu luyện nên công phu mơ hồ gần đạt tới đỉnh của tầng hai. Cho nên khi hắn so lực với người đàn ông vạm vỡ không hề bị thua thiệt.

Tay hai người nắm chặt nhau, bốn con mắt trợn lên.

Dần dần trên trán của hai người đều toát hồ hôi, lòng bàn chân cũng dần hạ xuống.

- Mấy anh làm quái gì vậy?

Dư Lê Yến nhìn ra mánh khóe, lập tức giận tím mặt, lạnh lùng nói:

- Tứ ca, Tiểu Ất, hai anh còn chưa buông tay sao.

Người vạm vỡ nhìn Ngọc Doãn, đột nhiên lui ra sau.

Mà đồng thời lúc gã vừa lui thì Ngọc Doãn cũng thu lực lui lại hai bước.

- Đàn ông tốt, sức mạnh tốt!

Người vạm vỡ lộ vẻ tán thưởng, liên tục gật đầu:

- Không nghĩ tới trong đám Nam Nhân lại có người như vậy… Ha ha, ánh mắt của Yến Tử không tồi! Cô là Da Luật Tập Nê Liệt, anh gọi ta Nghê Liệt là được.

Sau khi trở về Thiên Đức Quân cô nhất định sẽ tỉ thí lần nữa cùng anh!

Ngọc Doãn chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nắm vài cái, trên mặt vẫn tươi cười:

- Lời mời của điện hạ sao Tiểu Ất dám không theo?