Tống Thì Hành

Chương 128: Trại hãn khẩu




Tình hữu nghị của đàn ông với nhau rất kỳ lạ, nói cũng khó mà rõ.

Có một câu tục ngữ: không đánh không thân!

Có lẽ phải dùng câu này mới giải thích được quan hệ giữa Ngọc Doãn và Điền Hành Kiến. Ít nhất Điền Hành Kiến khá vừa mắt với Ngọc Doãn, thậm chí hơi thân cận. Gã không hỏi Ngọc Doãn làm nghề gì ở Khai Phong, cũng không hỏi lý lịch của Ngọc Doãn. Tóm lại, gã chỉ xem vừa mắt! Cho tới khi Ngọc Doãn rời thuyền phía bên kia sông, gã còn tiễn Ngọc Doãn xuống thuyền.

- Trên đường quay về nếu Tiểu Ất không đợi được thông hành thì cầm khối bài này đến trấn Võ Đức tìm một người tên Tô Xán. Hắn là anh em kết nghĩa của ta, biệt hiệu Long Môn Cẩm Lý, có một ít thủ đoán. Nếu tìm được thì hắn có thể dẫn ngươi qua sông. Tên đó lớn lên từ sông nước, có hắn giúp thì có thể dễ dàng vượt sông.

Lãng Lý Bạch Điều, Long Môn Cẩm Lý!

Nghe tên liền biết Tô Xán là người rất giỏi trong sông nước.

Ngọc Doãn cầm tấm lệnh bài gỗ của Điền Hành Kiến xem xét, nhỏ chừng lòng bàn tay, ở giữa khắc đường vân, mặt trên có chữ “Điền”.

Như vậy đây chính là khối bài của Điền Hành Kiến, chỉ không rõ dùng để làm gì.

Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn vô cùng cảm kích.

Hắn chắp tay chào Điền Hành Kiến:

- Nếu ca ca rảnh hãy đến Đông Kinh một chuyến chơi.

Những thứ khác Tiểu Ất không dám cam đoan, nhưng có thể dẫn ca ca đi nhìn phồn hoa của Đông Kinh … Tiểu Ất xin cáo từ ca ca, mong ca ca bảo trọng.

- Huynh đệ, bảo trọng.

Điền Hành Kiến nhìn đoàn người Ngọc Doãn rời đi, trên gương mặt mập mạp lộ ra nét cười kì quái.

Một tên thủy tặc tiến lên khẽ hỏi:

- Sao ca ca lại nhiệt tình với kẻ đó như vậy?

- Đồ ngu, ngươi cũng biết Tiểu Ất này là người của Khai Phong. Nếu có thể thu lưu những kẻ như Vương Tam Lang thì chắc chắn phải có thân phận… Tuy chúng ta kiếm ăn trên sông nước nhưng dù sao tầm mắt không lớn. Ví dụ như tên thương nhân Mạnh Châu lần trước có một khối ngọc tốt cực kì, thế mà không tìm được người mua. Kết quả phải bán cho mấy bọn ngu huyện Vũ Trắc được mấy quan tiền. Sau ta nghe nói có thằng đó bán lại khối ngọc cho một tên thương nhân từ Khai Phong tới được đến hơn trăm quan.

Nếu gặp những việc như thế này chúng ta có thể trực tiếp đi Khai Phong tìm hắn, nhờ hắn giới thiệu một chút chẳng phải sẽ ngon lành hơn bao nhiêu sao?

- Sao ca ca biết tên này có đường ra?

- Nói nhảm, nếu ngươi có thể lập tức mời chào hơn ba mươi công thợ chẳng lẽ còn nghèo sao?

Yên tâm đi, cả đời ta chưa từng nhìn lầm. Tên kia võ công tốt, lại có kha khá tiền, chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hơn nữa chỉ cần nhờ hắn tìm dẫn mối mà thôi, không cần bản lĩnh nào, như vậy có khó khăn gì?

Tên thủy tặc kia nghe được lập tức lộ vẻ khâm phục.

- Ca ca tính kế thật tài tình!

- Đó là đương nhiên, ta dù bộ dạng không tốt nhưng dùng đầu vẫn hơn những tên thư sinh đọc đủ thứ sách mà vẫn nghèo kiết xác.

Nói xong, Điền Hành Kiến cười khành khạch quái dị, dọa cả đám chim bên đường.

***

- Tiểu Ất ca, phải cẩn thân tên mập trắng kia.

Trên đường, La Đức dắt con lừa đến bên Ngọc Doãn:

- Tên đó nhiệt tình như vậy chắc chắn có ý đồ.

Ngọc Doãn nghe xong liền cười.

- Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì là trộm.

Tên mập trắng kia nghĩ ta là kẻ ngu sao? Quá coi thường rồi… Tuy nhiều một người bạn nhiều một con đường, cứ xem hắn có thể diễn ra trò gì.

La Đức vừa nghe cũng cười.

- Nếu Tiểu Ất ca đã có tính toán thì tiểu đệ không nói lời thừa nữa.

Hai người nhìn nhau, không kìm nổi mỉm cười.

Tất cả mọi người đều không ngu, xem cuối cùng là ai tính kế ai?

Sau khi qua sông thì coi như đã rời khỏi Kinh Tây Lộ, tiến vào Hà Đông Lộ. Đường Hà Đông này vào năm Chí Đạo thứ ba, ba năm trước, tức năm 997 Công Nguyên thay đổi, đông dựa Thường Sơn, tây gần Hoàng Hà, nam cách Để Trụ, bắc nhìn Nhạn Môn. Địa phận gộp cả phía Nam trường thành Sơn Tây hậu thế, toàn khu vực bắc huyện Văn Hỉ và bắc huyện Thiểm Tây Gia. Huyện Trị Dương Khúc là nơi chứa phủ Thái Nguyên, thống lĩnh mười bảy châu Tịnh, Đại, Hãn, Phần, Liêu, Trạch, Lộ, Tấn, Giáng, Từ, Thấp, Thạch, Lam, Hiến Pháp, Phong, Lân, Phủ, có Bình Định, Hỏa Sơn, Địa Khương, Ninh Hóa, Khả Lam, Uy Thắng Lục Quân, Đại Thông Nhị Giám.

Có thể nói hệ thống quan lại Bắc Tống cực kì khổng lồ và cặn kẽ.

Chỉ có điều cũng vì hệ thống này quá khổng lồ nên dù Ngọc Doãn sống lại lâu như vậy cũng không làm rõ được quan hệ trong đó.

Đoàn người một đường đến hướng bắc không có bất kì phiền phức gì. Hành trình coi như khá thuận lợi.

Sau khi qua sông chừng hai mươi mốt ngày thì huyện Dương Khúc đã ở trước mặt.

Nắng sớm vừa lên, ánh mặt trời chiếu rọi tường thành Dương Khúc. Đám người Ngọc Doãn không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Hơn hai mươi ngày hành trình thật vất vả!

Ngọc Doãn đã gầy đi nhiều. Gió thổi mưa dầm rồi nắng hè chói chang, người đen đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn khá tươi rói. Người ta thường nói đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường. Tuy đời trước cũng đi không ít nơi nhưng sao sánh được từng bước đi đo đạc non sông tráng lệ? Non sông thật tuyệt vời… Chỉ không biết hai năm nữa sẽ trở thành như thế nào. Trách không được Nhạc Phi có thể hò hét “Trả ta non sông”. Mảnh non nước này thật đáng giá cuộc đời, kể cả có đổ máu, cược tính mạng cũng phải đi bảo vệ….

- Cửa thành mở, trước tiên vào thành đã…

Lãnh Phi đến cạnh con suối nhỏ rửa khăn, lau đi khuôn mặt phong trần.

- Nếu thuận lợi thì hôm nay có thể làm xong việc… Đúng rồi, bây giờ đến phủ Thái Nguyên Tiểu Ất ca có dự định gì không?

- Dự định?

Ngọc Doãn hơi kinh ngạc.

La Cách nói:

- Đợi đến nơi giao công văn thì hai chúng ta coi như xong rồi… Cùng lắm nghỉ tạm ba ngày rồi trở về Khai Phong. Đến lúc đó Tiểu Ất trở về với chúng ta hay là bố trí ổn định cho Tứ Lục thúc trước rồi trở về một mình?

- Việc này …

Ngọc Doãn gãi đầu:

- Thôi cứ dàn xếp xong cho Tứ Lục thúc đi rồi quay về.

La Cách và Lãnh Phi nhìn nhau, mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.

Thật ra bọn họ rất muốn trở về cùng Ngọc Doãn. Dù sao có cao thủ như Ngọc Doãn thì đi đường yên tâm hơn nhiều.

Nhưng giờ xem ra…

- Tiểu Ất, hay là cậu cùng đi với hai vị Soa đại ca đi.

La Nhất Đao nhìn ra tâm tư của hai người nên chủ động nói ra.

Ngọc Doãn nói:

- Trước tiên qua cửa quan doanh kia rồi nói sau. Xem đến lúc đó nên an trí Tứ Lục thúc thế nào… Nếu như đã đến đây thì nên xử lí mọi việc thỏa đáng rồi lại đi, đỡ phải vương vấn gì? Tứ Lục thúc, thúc không cần quan tâm.

- Cũng được, vậy chúng ta vào thành đã!

***

Dương Khúc, mảnh đất dựa lưng của thung lũng Tấn Trung và Hãn Châu, trấn giữ cứ điểm quan trọng, từ xưa đã là vùng giao tranh của nhà binh.

Diện tích thành thị không lớn nhưng tường lại cao. Dù không nguy nga như phủ Khai Phong nhưng cũng coi như hùng hồn.

Nơi này vốn là một trấn đóng quân, có ba mặt núi vây quanh.

Tuy nhiên giờ dần phát triển biến thành một thành thị thương mại và quân sự quan trọng khu vực bắc Đại Tống.

Đám người Ngọc Doãn đưa văn thư hộ quán ra kiểm tra nơi cổng thành, nộp một ít thuế rồi dắt con lừa đi vào thành. Dương Khúc phồn hoa huyên náo, tuy không so được với Khai Phong nhưng nơi biên cương lại có một phong vị khác.

Nhưng đám người Ngọc Doãn không có hứng du ngoạn, đi thẳng vào huyện nha của Dương Khúc.

Dựa theo quy củ, La Cách và Lãnh Phi đến xử lý công văn, Ngọc Doãn và La Đức chờ ở ngoài phủ.

Chừng hơn một canh giờ sau Lãnh Phi đi ra.

La Đức bước lên vội hỏi:

- Ca ca, quan doanh an bài cha ta thế nào?

Lãnh Phi nói khẽ:

- Đại Lang yên tâm, Tứ Lục thúc đã được bố trí ổn thỏa rồi.

Ban đầu bản công văn này là muốn Tứ Lục thúc làm câu đương (một chức vụ - người sắp xếp giải quyết công việc). Tuy nhiên Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu phát quân lệnh triệu tập nhân sự tới trại Hãn Khẩu. Ta đã bàn bạc với quan doanh, ngày mai sẽ dẫn Tứ Lục thúc đến trại Hãn Khẩu. Nghe nói bên đó không tệ, Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu là Quý Đình khá hiền lành. Lúc nãy ta đưa hai quan tiền miễn đi cho Tứ Lục thúc chút việc nặng. Ha ha, việc nhẹ, giờ coi như khá rảnh rỗi…

Ngọc Doãn lập tức nghe ra ý của Lãnh Phi: rõ ràng là hối lộ.

Đến bước này rồi thì không cần buồn phiền vì chút tiền lẻ. Nhưng không đợi Ngọc Doãn mở miệng thì La Đức đã tranh trước, đưa một thỏi bạc chừng sáu bảy lượng nhét vào tay Lãnh Phi, trong miệng liên tục nói cảm tạ.

Khối bạc này chí ít cũng phải năm quán tiền.

La Đức hào phóng khiến Lãnh Phi cười híp mắt…

- Đại Lang làm gì phải thế? Dọc đường đều là Đại Lang tiêu tiền ăn ở, chúng ta cực kì xấu hổ. Chỉ là tiện tay giúp thôi, sao phải để Đại Lang tiêu pha.

- Ca ca nói thế sao được?

Nếu không có hai vị ca ca chiếu cố thì sao cha có thể thoải mái như vậy? Đã chiếu cố rất nhiều rồi, sao còn để hai vị ca ca tiêu tốn. Chút tiền mọn, xin hai vị ca ca nhận cho. Ở đây còn có chút ngân lượng,, xin chuyển giùm cho quan doanh cám ơn sự quan tâm của hắn tới cha ta.

La Tứ Lục là cha của La Đức chứ có phải là cha Ngọc Doãn đâu?

Tuy Ngọc Doãn nói vì tránh nạn, nhưng dọc đường đã giúp đỡ rất nhiều. Lúc này La Đức quả quyết không thể để Ngọc Doãn lại đưa tiền. Ngọc Doãn cũng không muốn tranh biện, chỉ tán thưởng nhìn La Đức, thầm nghĩ: Đại Lang quả thật có ánh mắt sắc sảo hơn so với trước.

Lãnh Phi khách sáo hai câu rồi lại vào nha môn.

Qua hơn một canh giờ, Lãnh Phi và La Cách sóng vai đi ra.

- Tiểu Ất, sáng sớm mai chúng ta đưa Tứ Lục thúc đến trại Hãn Khẩu.

- Ừm?

Lãnh Phi cười:

- Hai ngày này nhân sự phủ Thái Nguyên thiếu thống, không kiếm được người giải soa Tứ Lục thúc. Quan doanh liền bàn bạc với chúng ta, cho chúng ta đi làm việc một chuyến, còn cho hai chúng ta tiền mua đôi giày. Nghĩ lại cũng không có việc gì, cứ đi một lần. Như thế tới trại Hãn Khẩu có hai người chúng ta ra mặt cũng giúp đỡ được Tứ Lục thúc một chút.

Tứ Lục thúc đêm nay phải nghỉ trong lao. Chúng ta đến dịch trạm nghỉ chân trước. Đợi sáng sớm mai lại đến đưa Tứ Lục thúc đi.

Kết quả vậy vượt ngoài ý liệu của Ngọc Doãn và La Đức.

Tuy nhiên cũng làm cho hai người yên tâm hơn.

La Đức vội hỏi:

- Hai vị ca ca giúp đỡ nhiều như vậy sao có thể đi dịch trạm để nghỉ? Ít ra cũng phải để tiểu đệ thể hiện tâm ý, không bằng trước tìm một cái nhà trọ sạch sẽ, ăn uống làm chút rượu, coi như bày tỏ cảm kích của tiểu đệ với hai vị ca ca.