Tống Thì Hành

Chương 112: Công báo (Hạ)




Cái gọi là công báo còn gọi là Để Sao, khởi nguyên từ thời kỳ Tây Hán có nhiều tên gọi khác nhau như Triều báo, điều báo, là sao chép công văn triều đình để truyền đạt tin tức triều chính. Quận quốc Đại Hán và Phiên Trấn Đại Đương đều từng thiết lập Để tại kinh sư, có tác dụng tương đương với cơ cấu tin tức trú tại thủ đô đời sau. Lúc ban đầu, công báo này chỉ dùng trong nội bộ triều đình, sau đó dán ở cửa cung để người ta sao chép, cho nên có người gọi là “Viên môn sao” hoặc là “Cung Môn sao”, là phương thức truyền đạt tin tức thời cổ.

Tuy nhiên tới thời Tống thì xuất hiện sao chép công báo để thương nhân kiếm lời.

Mà các quan viên vì được giảm bớt việc nên cũng rất vui vẻ mà bỏ tiền ra mua...

Tờ giấy nhỏ trong tay Ngọc Doãn ước chừng mười sáu mục lớn nhỏ, trên đó sao chép đủ loại nội dung, chữ được sắp xếp không quy phạm, nên đọc vô cùng vất vả. Tuy nhiên có chữ lớn chữ nhỏ cũng phản ánh mức độ quan trọng của tin tức.

Như hôm nay có mười hai thể tự rất lớn là đầu đề tin tức của hôm nay.

Hương Yến bị trục xuất, Thiếu Phủ Giám Chủ Bộ kế thừa Phủ Doãn.

Mười hai chữ phản ánh rất nhiều chuyện. Đầu tiên Yến Anh bị bãi truất chức vụ Phủ Doãn Khai Phong, tiếp đó, Phủ Doãn Khai Phong đã có chọn người; thứ ba Phủ Doãn Khai Phong mới nhậm chức là Thiếu Phủ Giám Chủ Bộ rất nhanh sẽ tiếp quản Phủ Khai Phong.

Chỉ là những nội dung này chỉ có những người biết rõ việc triều đình mới hiểu được.

Ít nhất đối với Ngọc Doãn mà nói hắn không biết vị Thiếu Phủ Giám Chủ bộ này rốt cuộc là ai?

- Không ngờ, không ngờ là Thái Mậu tiếp chưởng phủ Khai Phong. Vậy thì phủ Khai Phong lại có thêm phiền toái rồi.

- Thái Mậu là ai?

- Chính là nguyên Thiếu Phủ Giám Chủ Bộ kia đó.

“Ngươi không giải thích thì ta sao biết Thiếu Chủ Giám Chủ bộ là ai chứ, nếu biết thì còn phải hỏi ngươi sao?”

Lý Dật Phong hiểu, liền nói khẽ bên tai Ngọc Doãn:

- Là chó săn Lục tặc.

Nói vậy là hắn hiểu ngay, đó chắc chắn là một gian tặc.

Nhưng Ngọc Doãn vẫn không hiểu rõ về Thái Mậu, chỉ duy nhất có thể khẳng định phủ Khai phong sẽ có hỗn loạn.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩa, hắn cầm lấy tiểu báo hứng thú đọc, không quan tâm đến những bàn luận của đám người Ngô Cách.

Hắn nghĩ tới một phương pháp phát tài nhưng có chút do dự, không biết có nên nói ra không.

- Tiểu Ất đang nghĩ gì đó?

- Ta đang nghĩ...

Ngọc Doãn ngẩng lên cười cười nói:

- Tiểu báo này mặc dù cũng tốt nhưng nhìn thế nào thì khó quá, thật sự là không có hiệu quả mấy. Nếu có thể đem tiểu báo này trở thành một tờ báo chuyên nghiệp, không biết sẽ thế nào?

- Tờ báo?

Lý Dật Phong nghi hoặc nhìn Ngọc Doãn đầy vẻ khó hiểu.

-Chính là một tờ báo mang tính tổng hợp, không chỉ công báo nội dung triều đình mà còn có thể bình luận tình hình chính trị đương thời, tin đồn cũng với các bài viết mà bách tính thích nghe thích đọc. Kể từ đó những chính kiến bất đồng trên triều đình có thể lấy ra để tiến hành biện luận, cũng có thể giao lưu với nhau. Mà dân chúng có thể hiểu rõ thêm về thế cục hiện nay... Tuy nhiên muốn hoàn thành việc này chỉ sợ người thường khó mà làm được.

Ngọc Doãn tỉ mỉ giải thích lại hình thức báo chí này, tuy rằng không đủ tường tận nhưng cũng đã vẽ nên tình hình khái quát.

Đám người Ngô Cách nghe vậy sao không hiểu, lập tức hai mắt sáng ngời.

- Đại Lang, ngươi xem trong Trường Thái học con cháu nghèo khó không ít, lại không có thu nhập gì, cực kỳ khó khăn, nếu tờ báo này hoàn thành có thể đặc biệt để một số ít Thái Học sinh sáng tác bài văn, chẳng những có thể phát biểu ý kiến của bọn họ, còn có thể kiếm tiền nhuận bút, cải thiện cuộc sống. Mà các danh sĩ đại gia hiện này cũng có thể thông qua tờ báo này mà biểu đạt chính kiến của bọn họ.

Tóm lại, ta cảm thấy nếu tờ báo này có thể mở ra sẽ là chuyện tốt cho triều đình, cho dân chúng.

Ngô Cách liên tục tán dương:

- Chủ ý này của Tiểu Ất rất hay, rất hay!

- Nhưng tờ báo này in ấn ra cũng không phải là chuyện dễ. Ta nghe nói có phương pháp in tô pi đúng không? Đại khái có thể vận dụng, nhất định có thể tiết kiệm được nhiều phí tổn cho tờ báo. Nhưng chuyện này cần phải tìm người có bối cảnh, nếu không triều đình nghe nói in báo sẽ lập tức gạt bỏ, tâm huyết này sẽ không thực hiện được.

Nghe vậy, Ngô Cách và mọi người đều nhất loạt nhìn Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong liên tục lắc đầu:

- Việc này ta làm không được đâu. Không phải là ta nhát gan, mà thật sự là...Nghĩa Phu, ngươi cũng biết mà, tuy gia phụ là Thái thường Thiếu Khanh nhưng chức đấy chỉ là hư danh, căn bản không đảm đương được gì. Muốn làm việc này ít nhất phải có chức quyền thật sự, hơn nữa tốt nhất phải là bối cảnh Xu Mật Sứ, nếu không thì bối cảnh Quan Gia cũng được.

Về phần Tiểu Ất nói biên tập, ta có thể hỗ trợ sức lực tìm người đến giúp.

Còn phương pháp in tô pi kia thì cũng có thể tìm vài thợ thủ công, đây cũng không thành vấn đề, ta đảm đương được.

Trong đám người kia, ngoại trừ Ngô Cách ra thì Lý Dật Phong là xuất thân tốt nhất.

Ngay cả hắn cũng không đảm đương được, vậy thì những người khác càng không cần phải nói. Lý Nhược Hư và Từ Quỹ không có năng lực ra mặt, mà Ngô Cách sắp phải đi Kính Nguyên, cũng không có khả năng. Về phần Ngọc Doãn? Lại càng không cần phải nói, chắc chắc không thể đảm nhiệm nổi.

Lập tức mọi người rơi vào trầm tư.

Một lát sau, Lý Dật Phong đột nhiên sáng bừng đôi mắt, nói:

- Ta nhớ ra một người, không biết có thể đảm đương được không?

- Xin hỏi là ai?

Ngô Cách vội vàng hỏi.

Lý Dật Phong nhìn thoáng qua Từ Quỹ, cười nói:

- Từ tam ca nghĩ Chu Huyến được không?

- Là ngươi nói Thượng xá sinh Chu Huyến?

- Đúng vậy!

Ngọc Doãn không hiểu:

- Đại Lang, Chu Huyến là ai?

- Ha hả, đó là em họ của Thái tử phi, cháu của Võ Khang Quân Tiết Độ Sứ Chu Quế Nạp.

Sau lưng Thái tử Phi có đương kim Thái tử, mà Chu Huyến xuất thân mặc dù tốt nhưng trong nhà cũng không dư dả. Chu Quế Nạp hàng năm ở bên ngoại, mà Kỳ Phụ Chu Chấn cũng chỉ là chức quan nhàn tản, nếu không có Thái tử phi âm thầm tiếp tế thì cuộc sống đã rất khó khăn rồi. Chu Huyến ít ra vào những nơi trăng hoa, nhưng tiền tiêu hàng tháng quá ít, gánh nặng cuộc sống nhiều.

Nếu có thể lôi kéo Chu Huyến thì việc tờ báo này có thể hoàn thành được.

Em họ Thái tử phi?

Đó chẳng phải là cậu em vợ của Thái tử Triệu Hoàn!

Có bối cảnh này cũng có thể đảm nhận được.

Ngọc Doãn gật gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát, nói:

- Nhưng muốn thiết lập báo chí thì phải tốn khá nhiều tiền bạc.

- Việc này...

Một câu nói làm bốn người Lý Dật Phong ngơ ngác nhìn nhau.

Tuy Lý Dật Phong là con trai của Lý Cương, nhưng Lý Cương làm quan thanh liêu, mỗi tháng tiền cấp cho Lý Dật Phong cũng không nhiều. Nếu không lúc trước Ngọc Doãn trả nợ y cũng cần gì phải cực khổ đi mượn tiền để giúp chứ? Về phần hai người Lý Nhược Hư và Từ Quỹ càng không cần phải nói nhiều, là hai quỷ nghèo mà thôi. So sánh ra tình hình Ngô Cách khá hơn nhiều nên sau một lúc trầm ngâm thì hỏi:

- Tiểu Ất nghĩ xem muốn mở tòa báo thì cần bao nhiêu tiền?

- Cũng không chắc, nhưng nếu không có ba bốn ngàn quan thì chỉ sợ khó mà được việc.

Lý Dật Phong được nghe, lập tức hít sâu một hơi.

- Ba bốn ngàn quan, nhiều thế ư?

Ngô Cách suy nghĩ một chút nói:

- Ta có thể đi mượn ước chừng được ba đến năm trăm quan, Đại Lang, ngươi thì sao?

Lý Dật Phong cười khổ nói:

- Ta thì còn ít hơn, nếu đi mượn thì cũng chỉ được hai ba trăm quan thôi.

- Vậy thì vẫn còn thiếu nhiều.

Muốn Chu Huyến xuất đầu mà muốn hắn xuất tiền, chỉ sợ không thể.

Ngọc Doãn trâm ngâm khá lâu, đột nhiên nói:

- Ta có thể ra một ngàn xâu, trước tiên chúng ta mở quầy báo đã, những cái khác nói sau. Nếu không đủ, ta có thể bổ sung thêm...Quầy thịt của ta một tháng cũng có thể kiếm được hai ba trăm quan, qua một thời gian nữa sẽ giao khúc phổ cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu là có thêm hai ngàn quan nữa, nói vậy cũng đủ cho chúng ta làm việc này rồi.

Lý Dật Phong và Ngô Cách nhìn nhau, từ trong mắt Ngô Cách có thể nhận ra hắn ta không tình nguyện lắm.

Cũng khó trách, dù là Ngọc Doãn chơi đàn hay nhưng vẫn là người bán thịt, những việc như này mà lại để một kẻ bán thịt xuất tiền ủng hộ, nói ra cũng có chút nhục nhã. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

Lý Dật Phong trầm ngâm chốc lát nói:

- Nếu đã vậy thì thôi không nghĩ nhiều nữa.

Ngụ ý y đồng ý để Ngọc Doãn bỏ vốn.

Mà Ngô Cách vẫn có chút do dự, nhìn Lý Nhược Hư và Từ Quỹ, hy vọng hai người có thể từ chối việc này.

Chỉ có thể hai người Lý Nhược Hư và Từ Quỹ đều không tỏ thái độ gì.

- Vậy ...cứ như thế nhé?

- Cứ làm như thế đi.

Ngọc Doãn thở phào một hơi, tâm trạng được thả lỏng.

Hắn không phải là lo lắng việc tốt này không thành, mà là lo lắng đám người Ngô Cách và Lý Dật Phong bài xích. Thân phận hắn và họ khác biệt, có thể cùng nhau uống trà, uống rượu không chút trở ngại, nhưng nếu cùng nhau làm việc, những người này chưa chắc đồng ý.

Quả nhiên, hắn thấy Ngô Cách do dự.

Chỉ có điều không ngờ Lý Dật Phong lại đứng ra ủng hộ.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lý Dật Phong càng thêm thân thiết hơn.

***

Năm người tụ lại tỉ mỉ thảo luận kế hoạch gây dựng tòa báo, bất giác đã qua giờ Dậu.

Ngô Cách vì phải rời khỏi Khai Phong nên cáo từ về nhà, thu dọn hành lý.

Mà hai người Lý Nhược Hư và Từ Quỹ thì trở về Trường Thái học, chuẩn bị buổi học ngày mai. Lý Dật Phong và Ngọc Doãn ở lại trong trà lâu ăn chút điểm tâm, nhìn thời gian không còn sớm mới thong thả đứng dậy đi xuống trà lâu, chậm rãi đi về phía Thụy Thánh Viên.

Dọc đường đi, hai người còn nghiên cứu thảo luận chi tiết về tờ báo, càng nói càng hưng phấn.

Nếu không phải có chút hiếu kỳ về Lý Thanh Chiếu thì Ngọc Doãn sẽ không đi Thụy Thánh Viên mà lôi kéo Lý Dật Phong tiếp tục thảo luận chi tiết. Tuy nhiên, qua việc trao đổi này, bất kể là Ngọc Doãn hay là Lý Dật Phong đều càng có cách làm việc rõ ràng.

Thụy Thánh Viên nằm ở đường phía đông Cảnh Dương Môn, là một tòa Viên lâm Hoàng gia.

Cái tên Bắc Viên thời kỳ đầu vào năm Thái Bình Hưng quốc thứ hai đã đổi thành Hàm Phương viên. Năm Chân Tông Đại Trung Tường Phù thứ ba, tức là năm 1010 Công nguyên, thuộc Phụng An Thái Sơn Thiên Thư nội viện liền có tên là Thụy Thánh Viên. Mà năm Thiệu Thánh thứ ba, lại thiết lập Ô Trai giới ở bắc ngoại ô đường phía Tây, cho nên gọi là Vi Bắc Biểu Thành.

Bên trong Thụy Thánh Viên này có điện lang đình tạ so le chằng chịt, ao hồ nước sóng nước lăn tăn.

Trong vườn trồng những loại cây quý báo như thương tùng thúy trúc.

- Thụy Thánh viên này vào đầu thu hàng năm Quan Gia sẽ giá lâm, mở tiệc chiêu đãi đại thần, còn lại phần lớn là đóng cửa. Sở dĩ Lý nương tử có thể mở thi xã ở đây là vì Nhu Phúc Đế cơ, con gái mà Quan gia yêu quý nhất bái Lý nương tử làm thầy, do Nhu Phúc Đế Cơ cầu xin nên mới có thể sử dụng. Những người tham gia thi xã đều là người hiển quý, các vị Đế Cơ chắc chắn sẽ tham dự. Đến lúc đó Tiểu Ất nói chuyện cần phải cẩn thận để tránh gây ra tai họa.

Lý Dật Phong cẩn thận nhắc nhở ở ngoài cổng Thụy Thánh Viên.

Ngọc Doãn gật gật đầu, cười nói:

- Ta hiểu rồi, sẽ không gây chuyện đâu. Đại Lang đừng lo lắng.

Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe có tiếng chuông reo.

Một chiếc xe ngựa từ xa tới gần, dừng ở trước cổng Thụy Thánh Viên.

Từ trên xe bước xuống hai nữ tử, một người tuổi ước chừng hai mươi, dung mạo vô cùng xinh đẹp như tiên nữ, khí chất đoan trang, dáng người thướt tha, cao quý. Mà người kia là một thiếu nữ, ước chừng mười ba mười bốn, cũng là một mỹ nhân, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng đã hiển lộ vẻ đẹp động lòng người.

Lý Dật Phong vội vàng kéo Ngọc Doãn sang bên để né tránh, không ngờ lại bị thiếu nữ kia nhìn thấy.

- Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Ngọc Tiểu Ất phố Mã Hành!

Thiếu nữ chỉ vào Ngọc Doãn nói to, tiếng nói thánh thót như chuông bạc, vô cùng êm tai dễ nghe.

Tiếng la của nàng lại khiến hai người Ngọc Doãn và Lý Dật Phong ngẩn ra, nhìn nhau, cảm thấy nghi hoặc.

Cô gái này là ai mà biết mình chứ?