Tống Tâm

Chương 15




#15.

Tống Tâm sửng sốt vài giây, không ngờ đó lại là vấn đề của hắn, không hề phòng bị liền đỏ mặt, lắp bắp nói: "... Nhớ..."

Tiếng cậu quá bé, Nghiêm Thiệu giống như không có nghe ra, cậu đành dùng âm thành so với tiếng muỗi kêu lớn hơn một chút lặp lại: "Tôi nói là nhớ..."

Nghiêm Thiệu hỏi: "Vậy Hoài Thanh thì sao?"

Cậu quả thật có hơi nhớ Nghiêm tiên sinh mà, đi ngang qua thư phòng của Nghiêm tiên sinh sẽ nhớ dáng vẻ hắn ngồi bên bàn xử lý công việc, khi đi tiểu đêm hay uống nước, tiện đường ghé xem Tống Du và Đường Ninh có đá chăn không, đi ngang qua phòng ngủ của Nghiêm tiên sinh, nụ hôn bá đạo và chiếc nhẫn kia cũng sẽ hiện về trong đầu cậu.

Chỉ là Tống Du có nhớ không, chính cậu cũng không biết.

Nét mặt Tống Tâm có chút xoắn xuýt, Nghiêm Thiệu lập tức hiểu ý cậu, lập tức thất vọng ra mặt. Tống Tâm không chịu nổi vẻ mặt này của hắn, bối rối nói: "Tiểu Du chắc cũng sẽ... Nhớ anh, chỉ là nó không nói ra mà thôi..."

Nghiêm Thiệu lắc lắc đầu, Tống Tâm càng không biết nên làm gì bây giờ.

"Cám ơn em", hắn nói, "Hoài Thanh đã ngủ chưa? Nếu như chưa tôi qua gặp nó chút."

Tống Du đương nhiên còn chưa ngủ, hôm nay gặp bài tập khó, làm xong còn chủ động tìm dạng bài mới để làm. Tống Tâm nhắc đi ngủ nó còn không chịu, bây giờ đang nhốt mình trong phòng.

Nghiêm Thiệu vào cửa, Tống Tâm có chút lo lắng nên lén lút trốn ở ngoài cửa nghe trộm.

Tống Du giống như không ngờ lúc này mà bà nó về, giận dỗi kêu một tiếng ba. Hai cha con một tuần không gặp, ở chung lại càng kỳ quái, Nghiêm Thiệu hỏi gì thì nó đáp nấy, cũng không chủ động bắt chuyện, cứ qua qua lại lại lại hồi bắt đầu bế tắc. Tống Du cũng tự thấy kì cục, cuối cùng tìm cái cớ, nói rằng làm xong bài này nó muốn đi ngủ, Nghiêm Thiệu hiểu ý nó, không quấy rầy nữa.

Đi ra liền đụng phải Tống Tâm còn chưa kịp trốn.

Hai người đứng nhìn nhau mấy giây, Nghiêm Thiệu đột nhiên thở dài: "Tống Tâm, tôi có phải một người cha thất bại không?"

Tống Tâm mở to mắt cuống quít xua tay: "Làm sao như vậy được!"

"Nhưng cũng đáng đời tôi, con trai duy nhất bị tôi làm mất nhiều năm như vậy, mãi đến khi nó mười hai tuổi mới tìm được về." Nghiêm Thiệu cụp mi mắt xuống, "Không thân thiết với tôi cũng phải."

Tống Tâm muốn an ủi hắn, thế nhưng ăn nói vụng về, cố lắm mới thốt ra một câu "Sau này sẽ tốt thôi". Nghiêm Thiệu muốn trở về phòng, cậu liền rập khuôn đi theo sau từng bước, sốt ruột tới nỗi không nói được câu nào. Đến cửa phòng, Nghiêm Thiệu quay đầu lại nhìn cậu một cái, cậu dừng bước, cẩn thận nói: "Xin lỗi, có phải tôi phiền phức lắm phải không?"

Đèn hành lang đèn chỉ mở một nửa, ánh sáng âm thầm mơ màng, khuôn mặt không cảm xúc của Nghiêm tiên sinh liền có vẻ thâm thúy hơn. Hắn vì quan hệ với con không tốt mà đang thất vọng, cứ nghĩ tới còn một người lẳng lặng theo sau mình không rời, thật giống như cậu không hiểu lòng người vậy...

Tống Tâm lui về phía sau một bước, vừa định nói mình không quấy rầy hắn nữa, Nghiêm tiên sinh đột nhiên trở tay bắt lấy cánh tay cậu. Hắn mạnh tay, lập tức kéo người vào phòng, Tống Tâm lảo đảo chưa đứng vững đã bị hắn ấn trên cửa.

Hai người lập tức rất gần nhau, gần đến nỗi Tống Tâm có thể thấy rõ lông mi của hắn. Chúng khẽ quạt một cái, che lại một nửa đôi mắt, lại kéo tới bóng tối, Tống Tâm thở gấp chột dạ nhìn xuống, tầm mắt rơi xuống đôi môi đẹp đẽ của đối phương.

Đôi môi ấy hé mở, phát ra thanh âm trầm thấp: "Em đương nhiên sẽ không phiền, tôi vẫn luôn rất biết ơn em."

"Vậy hả, vậy thì tốt..."

"Chỉ là tôi có chuyện khó có thể mở miệng nói ra."

"Chuyện gì cơ?"

Nghiêm tiên sinh nói: "Có thể nhờ em an ủi tôi một chút không?"

Tống Tâm váng đầu vô cùng: "Có thể, được thôi... An ủi gì ạ?"

Cậu thấy khoé môi Nghiêm tiên sinh cong lên, tiếp đó đôi mắt cậu bị che lại.

"Được em đồng ý tôi rất vui."

Sau một giây, môi của đối phương chính xác mà in lên môi cậu.