Lần đầu gặp mặt
Cứ như vậy Tư Lạc liền thuận lợi come out, nhưng nhiều năm qua đều không xuất hiện người nào làm cho tim cậu đập hỗn loạn, cho dù người kia cũng chỉ là….
Cao Diễm nhìn cậu nhóc mặc bộ đồ thể thao ôm bóng rổ ngồi ở kia, như có điều suy nghĩ, vừa rồi vì vài bạn tốt mặc kệ ý muốn của anh mà cứng rắn dẫn anh tới đây, chợt nghe có người đẩy cửa vào, kết quả liền trông thấy cậu nhóc kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, tiến vào còn mang theo chút bực tức.
Ha ha ha thì ra cậu nhóc kia bị người hiểu lầm, vốn muốn đuổi cậu đi nhưng nhìn thấy cậu từ khi vào đến bây giờ đều chào hỏi bạn bè anh, duy chỉ anh là bị ngó lơ, có phải hay không bị ánh mắt của anh dọa sợ rồi, không uổng công chuyến này, chơi đùa vật nhỏ kia cũng không tồi.
Tư Lạc cảm thấy thật nhàm chán, bốn người kia đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cậu: cho dù tôi vốn đẹp trai cũng không cần như vậy chứ, các anh cũng không kém đâu.
Thu hồi những suy nghĩ lung tung của chính mình, cậu lên tiếng: “Hey, phòng nghỉ này đúng là không tồi, ha ha có thể ca hát, còn có rượu, có hoa quả, thật không tệ đúng không?”
Lâm Trần đang nhìn cậu bạn nhỏ đáng yêu này, khi cậu vừa mới tiến vào thì cậu ta thật sự hoảng sợ, lập tức nhìn mặt Cao lão đại, quả nhiên cái mặt băng sơn vạn năm đã biến đen, chờ cậu bạn nhỏ kia nói xong rồi đuổi cậu đi, lại nhìn vẻ mặt lão Đại, trong lòng trộm nở nụ cười, ha ha ha, xem ra con thỏ nhỏ bị hồ ly để ý rồi, có trò vui để xem.
Muốn xem trò hay nhất định phải giữ con thỏ này lại: “Đúng vậy, cậu tên Tư Lạc đúng không? Tôi là Lâm Trần, mấy thứ này cậu có thể tùy tiện dùng.”
Tư Lạc nhìn nam sinh đáng yêu nói chuyện với mình: “Ừm, tôi có thể hát chứ? Các anh sao lại không hát nhỉ.”
Nói xong Tư Lạc bước đến bàn chọn bài Leave me alone, âm nhạc vang lên:
♫ Hóa ra tôi đã rơi nhiều lệ như vậy nên hao gầy
Đối diện với chính mình trong gương, tôi tự hứa sớm hay muộn tôi cũng sẽ đổi khuôn mặt tươi cười để ứng đối
Mặc kệ yêu đúng hay sai
Sớm nhận ra sai lầm, sớm được giải thoát ♫
Kỳ thật Tư Lạc hát rất êm tai, nhưng cậu không thường hát ở trước mặt người khác, Tư Lạc đa tài đa nghệ, cậu từng học nhảy, đàn dương cầm, ca hát… mỗi thứ cậu đều biết một ít. Đúng vậy, nhị công tử của Lương thị làm sao có thể là người ngu ngốc cái gì cũng không biết, thế nhưng người kia một chút cũng không nhìn thấy ưu điểm của cậu, ha ha, người kia hiện tại hẳn là đang cùng ‘phiếu cơm mới’ của hắn vui vẻ ở nơi nào đó rồi.
♫ Để tôi một mình là đủ rồi, lúc này đừng ai đến ôm tôi an ủi
Khiến cho vết thương của tôi càng chịu không nổi mà điên mất
Không chết được cũng tốt
Để tôi một mình là đủ rồi, người thật sự không cần đến khiến tôi mỉm cười trong hồi ức
Tôi không tin tôi sẽ ngốc đến mức quên không được, buông tay không được
Người vốn mượn tịch mịch để lãng quên
Tôi cuối cùng cũng sẽ từ bỏ anh ♫
Cao Diễm lắng nghe Tư Lạc hát, anh cảm giác được đứa nhỏ này có tâm sự, cậu có thể là bị tổn thương quá sâu, nhưng không biết là ai lại nhẫn tâm thương tổn một cậu nhóc như vậy, nghĩ đến đây trong lòng anh khẽ nhói đau, cảm giác rất kỳ quái, cậu bị tổn thương thì liên quan gì tới anh, có điều nếu làm bạn giường thì hẳn không tệ, Cao Diễm an ủi chính mình.
♫ Hóa ra anh thay đổi chỉ là trong mộng ảo
Có yêu nhiều hơn nữa cũng vô dụng, mỗi người đều có nghiệp chướng nhân quả
Có cái gì, chẳng có cái gì
Sớm nhìn thấu mới thấy rõ tương lai ♫
____
(*) Lời bài hát Leave me alone – Hebe Tien – Bản dịch cùi bắp bởi Phily, xin đừng ném đá =))