Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 88






Năm xưa, cô rơi vào hoàn cảnh bất lợi, một là mắt bị mù, hai là Hoắc Tùng Quân không tin tưởng cô, sau khi lo liệu xong tang lễ cho mẹ lại bị An Bích Hà ra tay tàn độc, thậm chí ngay đến cơ hội để điều tra sự thật cô cũng không có.

Lần này về, cô cũng đã đến bệnh viện, nhưng muốn kiểm tra camera giám sát từ năm đó thật sự quá khó khăn.

Lạc Hiểu Nhã không ngờ rằng lúc ấy Hoắc Tùng Quân cũng đã kiểm tra camera giám sát, nếu phát hiện ra điều gì thì có thể dùng nó làm bằng chứng có lợi.

Cô rất mong đợi, nhưng những gì Hoắc Tùng Quân nói sau đó khiến cô hơi thất vọng.

Anh nói: “Tình cờ là hai ngày trước đó, camera giám sát ở cửa phòng bệnh của mẹ em đã bị hỏng, không có hình ảnh về những gì xảy ra vào đêm tai nạn, vì vậy nên con đường điều tra đã bị cắt đứt.

Nhưng sự việc quá tình cờ khiến người ta phải nghi ngờ..”
Hoắc Tùng Quân dừng lại, thấy Lạc Hiểu Nhã lộ vẻ thất vọng, liền nói thêm: “Có lẽ An Bích Hà đã lên kế hoạch sẵn muốn giết mẹ nên đã bố trí.


từ trước.

Anh đã hỏi người chăm sóc mẹ tối hôm đó, cô ấy nói có một y tá khác đã nhờ cô ấy giúp đỡ, khi người chăm sóc quay lại thì phát hiện mẹ đã tắt thở”.

Lạc Hiểu Nhã chìm trong suy tư, cũng không để ý đến cách xưng hô của Hoắc Tùng Quân với mẹ mình.

“Nói như vậy tức là chỉ cần tôi tìm được y tá kia, chắc chắn tối hôm đó người của An Bích Hà sai cô ấy lừa người chăm sóc đi, thì về cơ bản tôi có thể xác định được là An Bích Hà đã hại chết mẹ tôi, đúng không!”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Đúng vậy, vấn đề là cô y tá biến mất đến nay vẫn chưa tìm thấy.

Người trong nhà không biết cô ấy đã đi đâu, báo cảnh sát mà cũng chưa tìm thấy.

Mất tích ngay trong năm đó”.

Lạc Hiểu Nhã hít sâu một hơi, trong lòng đã có linh tính không tốt, vẻ mặt nghiêm trọng: “E rằng y tá kia đã bị sát hại rồi”.

Cũng giống như việc An Bích Hà bảo Lâm Kỳ trừ khử mình vậy, nhưng cô đã may mắn sống sót.

Lạc Hiểu Nhã không hiểu rốt cuộc An Bích Hà bị làm sao, một gia đình như nhà họ An nuôi dạy nên một đứa con gái ích kỷ, bướng bỉnh và tự phụ thì cô có thể hiểu được.

Nhưng rõ ràng An Bích Hà đã thoát ly khỏi phạm trù bướng bỉnh, cô ta không có nhân tính, trong mắt cô ta, mạng người không bằng ngọn cỏ ven đường.

Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt kỳ quái.

Hoắc Tùng Quân cảm nhận được ánh mắt của cô, khó chịu nghiêng đầu, đôi mắt nhạt màu hiện lên vẻ nghi hoặc: “Sao lại nhìn như thế này, trên mặt tôi có cái gì sao?”

Những lời này khiến Lạc Hiểu Nhã chuyển sự chú ý đến khuôn mặt của anh.

Trước đây cô không ngắm kỹ Hoắc Tùng Quân, bây giờ mới để ý, cô thật sự phải thừa nhận gương mặt của Hoắc Tùng Quân thật sự rất đẹp.

Làn da trắng trẻo mát lạnh, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, ánh mắt lãnh đạm và kiêu ngạo, khi hơi cạp xuống, hàng mi dài che kín đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, tạo cho người ta một cảm giác lạnh lùng y hệt tính cách của anh.

“Không có gì” Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn màn đêm phía trước: “Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì An Bích Hà sẽ là người đầu ấp tay gối của anh trong tương lai.

Có một con quỷ vô nhân tính như vậy ngủ bên cạnh, không biết anh có sợ không”.

Những điều An Bích Hà đã làm thật điên rồ.

Lạc Hiểu Nhã chỉ nghe thôi đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu phải sống với loại người như thế này… cô thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đôi môi của Hoắc Tùng Quân giật giật: “Cảm ơn Hiểu Nhã đã quan tâm đến anh, đừng lo, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu”.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với An Bích Hà.


Lạc Hiểu Nhã chau mày, “Tôi không quan tâm đến anh, tôi chỉ nói sự thật thôi”
“Vâng vâng vâng, em chỉ nói sự thật thôi!” Hoắc Tùng Quân cũng không tranh luận với cô, nhất mực nghe lời cô.

Trong thâm tâm, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy kỳ cục, một Hoắc Tùng Quân như vậy thật sự khiến cô hơi khó xử.

Hai người ngồi trong xe, không nói không rằng.

Đêm đã khuya, bên ngoài không có ai, màn đêm tối đen như mực.

Lạc Hiểu Nhã nghịch ngón tay, chợt nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân: “Một năm qua, anh thường đến thắp hương cho mẹ tôi phải không?”
Hoắc Tùng Quân giữ vô lăng nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ừ”.