Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 664: 664: Chương 663






“An Bích Hà, lúc này cô cũng biết khóc à.

Lúc đó tôi đã không còn cái gì nữa rồi.

Tôi đã ly hôn như lời cô nói, không yêu cầu gì cả.

Mẹ tôi là người duy nhất còn lại.

Nhưng cô lại muốn giết bà ấy.

Lại còn muốn phá hoại gia đình tôi.

Cô không có trái tim hay sao?”
Bạch Hoài An đau khổ chất vấn.


An Bích Hà sững sờ một lúc, sau đó cô ta bật cười, cười rất lớn và đáng sợ: “Đó mới là điều cô đáng phải nhận, vì đã quấy rầy Hoắc Tùng Quân sau khi ly hôn, lại lôi kéo anh, tôi khó khăn lắm mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhưng nếu không phải vì cô thì tôi đã nhận được tình yêu từ anh ấy, cô quả thật rất đáng ghét”
Khi cô ta nói câu đó, đột nhiên ngừng lại và nở nụ cười kỳ ‘Cô nghĩ tôi đang đùa cô.

Cô đừng hiểu lầm.

Tôi nói mẹ cô chết cũng là do cô đáng đời nhưng tôi không thừa nhận chuyện tôi là người giết.

Lúc đó tôi còn là cô chủ của nhà họ An, làm sao có thể giết người được? Dù có hận tôi cũng không nên tạt nước bẩn này vào đầu tôi.

Tôi sẽ không thừa nhận”
Bạch Hoài An siết chặt ngón tay, một tia thất vọng hiện lên trong mắt cô.

Cô rất muốn ép An Bích Hà nói ra vào lúc kích động đến phát điên nhưng không ngờ lúc này cô ta còn có chút cảnh giác và còn lý trí.

Sự thất vọng này chỉ xuất hiện một chút trong mắt Bạch Hoài An rồ tức biến mất không thấy dấu vết.

Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều mà hỏi lại một lần nữa: “Cô không chịu thừa nhận thì tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi không thể không nói, sự việc năm đó quả thật cô sắp xếp rất tỉ mỉ và cẩn thận, đến bây giờ chúng tôi cũng vẫn không tìm thấy người y tá đã giúp đỡ cô, xem ra đoạn đường tôi báo thù cho mẹ còn rất dài”
Bạch Hoài An nói xong thì để ý đến sắc mặt của An Bích Hà, quả nhiên trong mắt cô ta xuất hiện một chút đắc ý.

“Các người sẽ không bao giờ tìm được cô ta đâu, cô ta cũng không giống như Lí Hiên Nam kia, không dính dáng gì đến người nhà, cũng không có điểm yếu, cô ta chạy đến chỗ nào cũng sẽ không có ai biết được.”
An Bích Hà nói úp úp mở mở, không nói việc này là do bản thân làm, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự đắc ý, như thể chắc chắn đám người Bạch Hoài An sẽ không thể nào tìm được người y tá kia.

Hoắc Tùng Quân cau mày nói: “Cô đã giết cô ta?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt An Bích Hà chợt căng thẳng, giọng àm sao có thể chứ, tôi cũng không phải một kẻ sát nhân.


Lúc cô ta nói ra những lời này, hoàn toàn là theo bản năng, suýt chút nữa thì lỡ lời nói ra, ánh mắt Hoắc Tùng Quân xuyên qua cặp kính mắt nhìn cô ta, quả thật không phát hiện ra một chút dối trá nào trong lời nói của cô ta.

Tâm trạng của An Bích Hà bây giờ không tính là ổn định, lúc nói chuyện để lộ ra rất nhiều sơ hở, chỉ có lúc nói ra lời nói này là hoàn toàn không để lộ ra một chút bất thường nào.

Nếu như lời này của cô ta là nói dối thì chỉ có thể nói diễn xuất của cô ta thật sự rất tốt.

Cho nên Hoắc Tùng Quân đoán, lần này An Bích Hà thật sự không nói gì, thì có thể người y tá kia vẫn còn sống trên đời này.

An Bích Hà hình như cũng nhận ra được bản thân trong lúc vô ý đã vô tình để lộ ra cái gì đó, vẻ mặt hơi bối rối, che giấu nói: “Làm sao tôi biết được cô ta còn sống hay đã chết chứ, dù sao thì cũng không có liên quan đến tôi, tôi chỉ nói là, tôi không ra tay với cô ta, cũng không có hại người Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không để ý đến lời nói của cô ta.

“Được rồi, cái gì cần hỏi cũng đã hỏi, chỉ sợ tiếp theo cũng sẽ không hỏi được cái gì nữa, chúng ta đi thôi” Hoắc Tùng Quân năm lấy tay Bạch Hoài An kéo đi.

Bạch Hoài An liếc mắt nhìn An Bích Hà một cái, nhất là nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô ta, lạnh lùng nói: “Thời hạn thi hành án của cô là hai năm, mới trôi qua không bao lâu mà đã thành ra cái bộ dạng này, không biết hai năm nữa cô còn có thể trụ lại được nữa không.

Chỉ là, dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan đến tôi, tốt nhất là cô ở trong tù mà chờ đợi đi, không cần phải sốt ruột, chờ đến khi chúng tôi tìm được bằng chứng, sẽ tiếp tục gửi tặng cho cô.”
An Bích Hà tức giận đến mức cả người căng lên, hung dữ nhìn chăm chằm cô.


Bạch Hoài An chính là dùng lời nói vừa rồi của cô ta để đáp trả lại cô ta, nhưng không thể không nói, lời nói này rất có tác dụng, điều này khiến cho An Bích Hà cảm thấy sợ hãi.

Ở trong tù cô ta không hề được đối xử cẩn thận, sống một ngày giống như một năm.

“Cô, tất cả những gì cô có bây giờ, vốn dĩ là của tôi, là của tôi! Nếu như cô không xuất hiện, thì tôi và Hoắc Tùng Quân đã sớm ở cùng một chỗ với nhau rồi, đã trở thành mợ chủ nhà họ.

Hoắc rồi, vốn dĩ tôi có thể có một cuộc sống tốt, nhưng đều tại cô, tất cả là tại cô!”
An Bích Hà gào thét giống như bị điên, sao đó bị người trông coi khống chế ép vào bên trong, nhưng bộ dạng vẫn điên cuồng giống như trước, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Hoài An.

Trước khi cô ta bị tai nạn giao thông, tuy rằng thái độ của Hoắc Tùng Quân đối với cô ta không tốt, nhưng cô ta cũng được xem như là ân nhân cứu mạng, vì vậy anh cũng phải đành lòng.

Cô ta chỉ cần cố gắng không bao lâu nữa thôi, là cô †a có thể đính hôn cùng với Hoắc Tùng Quân, có thể kết hôn, cũng tại vì trận tai nạn giao thông kia, cũng tại vì Bạch Hoài An xuất hiện, mới làm cho mọi chuyện bị nhỡ nhàng như vậy..