Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 630: Chương 629






Đó hẳn là mụn đỏ do dị ứng.

Ánh mắt của người đó tràn đầy oán hận, vừa nghĩ đến An Bích Hà đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô ta nắm chặt điện thoại, giọng nói hoảng hốt: “Mẹ, con phải làm sao đây? Hình như hôm nay con đã nhìn thấy bà Trân ở trước cửa hàng.

Khi nhìn thấy con, ánh mắt của bà ấy tràn đầy oán hận.

Bà ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con, có phải “Khinh Hà” thật sự sẽ không mở lại được nữa không”
Mẹ An nghe cô ta nói xong thì dùng sức hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Bà Trần đó là dì của Ngô Thành Nam, hay là con thử tìm Ngô Thành Nam nhờ giúp đỡ xem, có lẽ, có lẽ có thể cầu xin bà ấy tha thứ”
An Bích Hà nghe những lời này xong, hai mắt lập tức sáng lên, giống như là người đi trong sa mạc mấy ngày đêm, sắp chết khát lại gặp được ốc đảo vậy.

“Đúng, đúng, Ngô Thành Nam, bà Trần là dì của Ngô Thành Nam, con có thể đi cầu xin anh ấy”
“Bích Hà…” Mẹ An còn muốn nói cái gì đó nhưng An Bích Hà đã không đợi được nữa mà cúp máy, trực tiếp lái xe đến biệt thự nơi Ngô Thành Nam đang dưỡng thương.

Lúc này, bên trong biệt thự ở ngoại ô.


Ngô Thành Nam vừa nói chuyện điện thoại với ông cụ xong, gương mặt âm trầm đặt điện thoại xuống, lẳng lặng ngồi trên sô pha.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên bạo phát, trực tiếp cầm đồ.

trên bàn ném thẳng xuống đất.

Một tiếng “choang” thật lớn vang lên, những món đồ trang trí đắt tiền bị đập vỡ tan tành, anh ta không những không hết tức giận, còn tiếp tục đập phá đồ đạc, cho đến khi căn phòng trở thành một đống hỗn độn, anh ta mới vịn vào bàn thở hổn hến.

“Trần Bách Nhã chết tiệt, vậy mà dám tính kế hại tao, đáng chết!”
Khuôn mặt nho nhã của anh ta trở nên hung ác, giữa hai hàng lông mày dày đặc khí đen, lộ ra sự tà ác không thể hóa giải được.

Vừa rồi, ông cụ Ngô gọi điện đến, chưa nói được câu nào.

đã mắng anh ta một trận té tát, nói về chuyện của Ngô Thiên Lan, nghi ngờ anh ta thông đồng với An Bích Hà cố ý làm hại Ngô Thiên Lan.

Ngô Thành Nam vắt cạn chất xám giải thích hồi lâu, thề thốt đủ kiểu, có thể nói cái gì đều nói hết rồi, ông cụ Ngô mới miễn cưỡng tin chuyện này không liên quan đến anh ta, nhưng trong lòng Ngô Thành Nam biết sự nghỉ ngờ của ông cụ Ngô.


chưa hoàn toàn biến mất, ông cụ vẫn không tin tưởng vào anh ta.

Khi cúp điện thoại, ông cụ nói về việc Trần Bách Nhã được bổ nhiệm làm giám đốc marketing của công ty.

Ngô Thành Nam vừa sốc vừa choáng váng, anh ta không dễ dàng gì mới đuổi được Trần Bách Nhã ra khỏi Ngô Đạt, còn phải trả giá bằng một cái chân, thế mà cuối cùng lại bị Trần Bách Nhã lật ngược ván cờ.

Trong hai năm qua, anh ta không thể quản lý công việc.

của công ty, nhưng Trần Bách Nhã lại có thể giữ một vị trí quan trọng như vậy.

Tình hình này quá bất lợi cho anh ta rồi.

Nhưng ông cụ Ngô đã đưa ra quyết, căn bản không cho phép anh ta phản bác lại.

Trong lòng Ngô Thành Nam nghẹn một cục, rõ ràng anh ta không làm gì cả, nhưng mà lại bị người ta lợi dụng, sự oan ức trong lòng này có làm thế nào cũng không phát tiết ra được.

Anh ta nhìn chằm chăm cái chân bị thương của mình, ánh mắt u ám.

Thật lâu sau mới khập khiễng đi ra khỏi phòng, lạnh giọng nói với người giúp việc: “Vào dọn dẹp đi.”
Người hầu không dám nhìn anh ta lấy một cái, hoảng sợ cúi đầu chạy vào trong phòng..