“Nhà của anh không phải là nhà của em sao?” Hoắc Tùng Quân không biết xấu hổ nói, từ từ đun nước nấu mì: “Chúng ta sắp đính hôn, vợ chồng là một thể.
Nếu em muốn sống ở đây, anh sẽ ở lại đây cùng em, nếu em muốn ở chỗ anh, anh rất hoan nghênh em đến ở cùng, nếu em muốn ở nhà cũ, anh sẽ cùng em chuyển về.
Dù sao em đi đâu anh sẽ đi đó.
“
Thấy anh đã nói hết những điều mình muốn nói, Lạc Hiểu Nhã vô cùng bất lực, nhưng ánh mắt lại ấm áp.
Thật ra cô rất sợ cô đơn, trước đây thường ở chung nhà với bố mẹ vô cùng vui vẻ, hồi còn đi học có bạn cùng phòng, cũng không cảm thấy gì.
Nhưng từ khi bố mẹ cô qua đời, bên người cô vẫn luôn vắng lạnh.
Trong ba năm kết hôn với Hoắc Tùng Quân, anh rất bận rộn trong công việc thường xuyên vắng nhà.
Cô không chỉ phải chịu đựng bóng tối mà còn phải chịu đựng sự cô đơn, trong một thời gian dài cô đã rất sợ cảnh hoang vắng cô đơn.
Hoắc Tùng Quân đang nấu ăn, nhìn cô dọn ghế ngồi ở cửa phòng bếp nhìn anh chằm chẵm, khóe môi giật giật: “Em không muốn đi tắm sao?”
“Không đi, sau khi ăn xong thì đi tắm rửa, không thì lại phải đánh răng lại” Lạc Hiểu Nhã nói xong vẫn ngồi trên ghế xem động tác của anh.
Không thể không nói, anh lớn lên không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng đẹp trai
Hoắc Tùng Quân nhanh chóng làm hai bát ba vắt mì tươi, bưng lên bàn.
Lạc Hiểu Nhã giấm dép chạy theo anh, hệt như một cái đuôi nhỏ.
“Ăn từ từ, mì vừa chín tới, hơi nóng.”
Hoắc Tùng Quân khuyên nhủ.
Lạc Hiểu Nhã nhìn cái bát trước mặt, nguyên liệu phong phú, có nhiều loại nấm, bữa trưa có thịt với trứng rán, đã chất đầy rồi lại nhìn chén canh trong của Hoắc Tùng Quân.
Rõ ràng là được nấu cùng một nồi, xem ra là được nấu hai lần.
“Nhìn anh làm gì, mau ăn đi, cẩn thận mì nở ra bây giờ”
Lạc Hiểu Nhã mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bị nhiệt làm ẩm, nhưng miệng lại nói: “Lúc thì nói em ăn từ từ, lúc thì kêu em ăn nhanh, đàn ông thật sự rất khó hiếu…”
Tối hôm qua Lạc Hiểu Nhã trở về rất trễ, ăn cơm rồi tảm rửa xong, chưa đến vài phút đã năm trong lòng Hoắc Tùng Quân ngủ thiếp đi Ngủ chưa được bốn tiếng, đúng sáu giờ sáng hôm sau cô đã tỉnh táo phấn chấn tinh thần, trong mắt không có chút ngái ngủ mà còn có vẻ hăng hái.
“Hôm nay bố em có thể rửa sạch oan ức rồi Sau khi thức dậy, câu đầu tiên mà Lạc Hiểu Nhã nói với Hoắc Tùng Quân chính là câu này.
“Trong mắt Hoắc Tùng Quân đầy vẻ tươi cười nhìn cô, giúp cô vuốt vuốt mái tóc dài có.
chút lộn xộn: “Chắc chắn hôm nay An thị sẽ phá sản, bọn họ đã không còn lối thoát”
Anh nói xong, đột nhiên nhớ tới một chuyện nên lại mở miệng nói với Lạc Hiểu Nhã: “Hôm qua, An Bích Hà đã thay đổi pháp nhân của “Khinh Hà”, tách Khinh Hà ra khỏi An thị, có lẽ sẽ có chút rắc rối, tạm thời không có cách chèn ép triệt để”
Hoắc Kỳ không có sản nghiệp liên quan tới phương diện này.
Lạc Hiểu Nhã nghe vậy, cười khẽ một chút: “Yên tâm đi, bên phía “Khinh Hà” không thể kiên trì lâu dài được đâu, An Bích Hà sẽ nhanh chóng nhận lấy quả báo thôi”
Chỉ dựa vào chất lượng chiếc váy mà lần trước cô nhìn thấy trong phòng làm việc của Trần Thanh Minh, có thể nói là nó còn không bằng cả miếng giẻ lau, thoạt nhìn thì không sao cả nhưng chắc chắn sau này sẽ liên tục gặp phải phiền phức.
Nghe nói buổi họp báo lần trước còn có mấy quý cô tranh nhau đấu giá vài món lễ phục trong đó.
Sau đó Trần Thanh Minh cũng đã thăm dò được thân phận của họ, gia đình cũng được coi như có chút tiền chút quyền, nhưng không thể nào so sánh với Hoắc Kỳ, Trần thị hay thậm chí cả An thị Chỉ sợ bọn họ cũng không nhận được tin tức chính xác, tranh nhau đấu giá vài món lễ phục này cũng là vì nể mặt An Bích Hà.
Nếu như hôm nay An thị phá sản, sau lưng An Bích Hà sẽ không còn chỗ dựa vững chắc nào…
Lạc Hiểu Nhã nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, tươi cười đảm thảm, đẹp đến lạ thường… Đó là nếu như không chú ý đến ánh mắt u ám của cô..