Sau này khi Lạc Hiểu Nhã đối mặt với Lâm Bách Châu, chắc chắn sẽ có vài phần ngại ngùng, Bên phía An Vụ khang vì không muốn để An Thị tiếp tục gặp rắc rối, ông ta vẫn luôn xin lỗi, nói chuyện nhẹ nhàng rồi liên tục xin lỗi người nhà của người công nhân đó, có hết hết sức để đưa ra khoản bồi thường thích hợp, không dễ dàng gì mới có thể giải quyết xong sự việc lân này.
Ông ta về công ty ngay trong đêm, các nhân viên còn lại sớm đã tan làm rồi, chỉ có người của bộ phận quan hệ công chúng còn đang cố gắng giải quyết những tin tức xấu ở trên mạng.
Lúc ông ta vừa bước vào phòng quan hệ công chúng, có người đã vô tình phát hiện ra ông ta ngạc nhiên lập tức đứng dậy.
An Vu Khang nhìn thấy anh ta khi nhìn thấy mình mà lại giống như đang nhìn thấy ma vậy, sửng sốt một lúc sau đó hỏi: “Sao vậy? Tại sao nhìn thấy tôi lại ngạc nhiên như vậy?”
Giám đốc bộ phận công chúng nhìn thấy ông ta tới, lập tức chạy qua đó vội vàng nói: “Giám đốc An, tôi đã gọi cho ông mấy chục cuộc điện thoại, tại sao ông không bắt máy?”
An Vu Khang nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy vài chục cuộc điện thoại nhỡ.
Ông ta nhớ đến khi ông ta và vợ đã xảy ra chuyện không vui nên ông ta đã rời khỏi nhà, vì không muốn nhận được điện thoại của vợ nên ông ta đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Kết quả ông ta bận rộn với việc của người công nhân đó mà đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc điện thoại liền.
“Có chuyện gì gấp sao?”
Giọng nói của An Vu Khang khàn khàn, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi.
Các ngành công nghiệp khác đều bị Hoắc Kỳ chèn ép, và không thể chống trả được, ông ta cảm thấy đã không còn chuyện nào nghiêm trọng hơn chuyện này nữa rồi, việc khác, có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ?
Giám đốc phòng quan hệ công chúng nhìn thấy dáng vẻ tự cao tự đại của ông ta, do.
dự một lúc sau đó vẫn đưa cho ông ta đoạn ghi âm đó.
Mới từ đầu tiên trong đoạn ghi âm được phát ra, biểu cảm của An Vụ Khang đột nhiên thay đổi, sau khi nghe xong, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, sắc mặt đã biến thành màu đỏ, hơi thở thở ra lạ thường.
Sau khi chỉnh sửa đoạn ghi âm đó, thì chỉ nghe thấy giọng của ông ta, nhưng trong lòng của ông ta đã chắc chắn 100% chuyện này là do Sở Hân làm ra.
Bữa cơm đó, những ly rượu đó là do cô ta đã cố ý chốc say ông ta để moi ra những lời nói kia.
Hóa ra cô ra thật sự giống như lời của An Bích Hà đã nói, cô ta là cố ý tiếp cận ông 1a, cô ta không đòi hỏi mục đích hay địa vị, thứ cô ta muốn chính là moi ra được những lời nói này.
An Vu Khang sững sờ, thân thể đột nhiên ngã về phía trước.
Giám đốc phòng quan hệ công chúng vội vàng chạy đến đỡ ông ta đứng lên: “Tổng giám đốc An, ông không sao chứ?”
An Vu Khang được anh ta đỡ đứng dậy, cả người ông ta giờ đây đã chìm trong sự tuyệt vọng, phải mất một lúc lâu ông ta mới bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trừng lên thể hiện sự giận dữ.
“Sở Hân, cô nhất định là đã được Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã phái tới, phái tới để tiếp cận tôi.”
Hóa ra cô ta rời đi không phải vì An Bích Hà làm nhục cô ta, đánh cô ta mà là vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
An Vu Khang cười ha ha hai tiếng, trông rất điên cuồng, ông ta đã đến tuổi trung niên lại vì một cô gái rồi động lòng thật nực cười.
Hoảc Tùng Quân hai người bọn họ thật là có thủ đoạn “Tổng giám đốc An, chuyện này là thật sao?” Đây là câu hỏi mà giám đốc phòng quan hệ công chúng vẫn luôn muốn hỏi ông ta.
Nếu như đó là sự thật, thì dù cho bọn họ có cố gắng giải quyết đi chăng nữa, tất cả đều cũng sẽ vô ích, nói không chừng sáng ngày mai đã có cảnh sát đứng ở trước cửa rồi, nhưng nếu như đó là giả, đó chỉ là những tin đồn thất thiệt thì sự việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn rồi An Vu Khang nghe thấy lời của anh ta nhưng lại vẫn im lặng.
Giám đốc phòng quan hệ công chúng vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông ta, trong lòng cảm thấy bất ngờ, An Vu Khang như vậy là đang ngầm thừa nhận.
Ông ta thật sự vì danh tiếng của công ty mà đi giết người mà người đó là người muốn cứu con gái ông ta Sau này dư luận sẽ phát triển đến đâu, người ở phòng quan hệ công chúng đều đã đoán được rồi.
Bọn họ giờ đây cũng không thể làm gì được nữa..