Lời phía sau là suy nghĩ mà An Bích Hà đột nhiên nghĩ đến, cô ta càng nói thì càng cảm thấy cách này vô cùng khả thi.
Trang phục của Trần thị chắc hẳn đã được thiết kế ra, bản thiết kế gì đó cũng đều có sẵn, chỉ cần sửa mỗi cái một chút thì có thể sử dụng hoàn toàn.
Chỉ cần chờ Trần Thanh Minh đồng ý thì hôm nay cô ta không phải tăng ca nữa, dùng một buổi trưa là đủ rồi.
Tối hôm qua An Bích Hà đã ở công ty cả một đêm, nếu đêm nay lại không ngủ được thì tuyệt đối thân thể sẽ không chịu nổi.
Gô ta chờ mong Trần Thanh Minh trả lời, dùng ánh mắt sáng quäc mà nhìn anh ta.
“Giúp tôi ư?” Trần Thanh Minh cúi đầu cười một tiếng.
Cái gì mà chờ An thị bình thường trở lại sẽ giúp anh ta, từ này dùng cũng thật là mỉa mai.
Tiếng cười này của Trần Thanh Minh này thanh cười khiến lòng An Bích Hà có một loại sự cảm không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy anh ta ngẩng đầu, nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái và lạnh nhạt: “Tổng giám đốc An, cái này cũng không tốt lắm đâu.
Những bản thiết kế đấy là do nhà thiết kế của công ty chúng tôi dốc hết tâm sức thiết kế ra.
Nếu tôi cứ cho cô như vậy, đưa tâm huyết của bọn họ trở thành sản phẩm Khinh Hạ trong cuộc họp báo của công ty cô thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tôn trọng, điều này sẽ khiến cho rất nhiều người tức giận.
Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô”
An Bích Hà ngây ngẩn cả người: “Anh là sếp, là cấp trên của bọn họ, bọn họ làm sao.
dám… “Thế tại sao những nhà thiết kế của An thị lại đồng loạt từ chức vậy?” Trần Thanh Minh đột nhiên hỏi lại.
Giọng nói của An Bích Hà cứng lại, sau đó nghe thấy Trần Thanh Minh tiếp tục nói: “Cô không biết à? Chuyện của công ty các cô đã truyền khắp giới thiết kế rồi, chỉ sợ sau này An thị sẽ khó có thể tuyển được nhà thiết kế nữa”
Ít nhất những nhà thiết kế có danh tiếng sẽ không chọn An thị.
An Bích Hà nghe xong lời này, đầu óc cô ta cũng choáng váng, rối rắm.
Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.
Chuyện này mới xảy ra vào sáng nay, tại sao đã truyền khắp giới thiết kế rồi chứ?!
“Trần, Trần Thanh Minh, anh, không phải anh thích tôi sao? Chỉ cần bây giờ anh giúp tôi thì tôi sẽ đồng ý ở bên cạnh anh”
An Bích Hà lắp bắp, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Thanh Minh thấy bộ dáng không tình nguyện lại ủy khuất của cô ta, cau mày: “Cô không cần miễn cưỡng như vậy, tôi cũng có cưỡng ép cô ở bên cạnh tôi đâu, cô đang ghê tởm ai vậy.
Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý cho cô mượn nhà thiết kế của chúng tôi.
Cô cũng đừng quên, hai nhà chúng ta như nước với lửa, nếu tôi dám làm ra chuyện này thì giây tiếp theo tôi sẽ bị trục xuất ra khỏi nhà”
“Anh, nhưng mà không phải anh…..” An Bích Hà vừa định nói, lúc trước anh ta đã thổ lộ với cô thì tại sao lại không nghĩ đến chuyện sẽ bị trục xuất ra khỏi nhà.
Kết quả vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Trần Thanh Minh, đột nhiên thân thể cô ta cứng đờ, một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ sau lưng.
Nhưng mà cô ta không dám tiếp nhận lời này.
Cô ta lắc đầu, vẻ mặt âm trầm mà nói với Trần Thanh Minh.
“Trần Thanh Minh, sở dĩ tôi lưu lạc đến bộ dáng này cũng vì bị anh liên lụy.
Là anh thổ lộ tình cảm với tôi, vẫn luôn theo đuổi tôi, khiến Phương Ly căm hận tôi, cuối cùng khiến bản vẽ thiết kế của công ty tôi bị tiết lộ ra ngoài.
Anh phải chịu trách nhiệm việc này cho tôi, anh đáp ứng yêu cầu của tôi, giúp An thị vượt qua cửa ải khó khăn này, đây là anh thiếu tôi”
Nếu lúc ấy anh ta không thổ lộ tình cảm, không không dây dưa với cô ta thì có lẽ Phương Ly căn bản là sẽ không làm ra loại chuyện này, cuộc họp báo công bố sản phẩm mới của An thị vào ngày mai cũng sẽ thành công viên mãn.
Tất cả đều là do Trần Thanh Minh gây ra.
Lời này vừa nói ra, thật lâu sau Trần Thanh Minh cũng không nói chuyện.
Một lúc lâu sau đó anh ta mới kỳ quái cong khóe môi..