Ngô Thành Nam căn răng, siết chặt nắm tay, trên cánh tay đều là gân xanh.
“Cậu chủ, thời gian không còn sớm” Người bên cạnh nhắc nhở một câu, lúc này Ngô Thành Nam mới giống như tỉnh mộng, đi tới ghế tài xế, nhìn thoáng qua Trần Bách Nhã, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Trân Bách Nhã, tuy rằng tôi không ở thành phố An Lạc trong vòng hai năm, nhưng không có nghĩa là tôi không thể liên lạc với ông cụ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chỉ cần tôi muốn nói với ông cụ thì chỉ cần mấy phút đồng hồ.
Giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc của ông cụ không ai rõ hơn tôi cả”
Ngô Thành Nam nói xong thì cũng lái xe rời đi, Trân Bách Nhã đứng tại chỗ, sắc mặt âm u, trong lòng anh ta nguyền rủa Ngô Thành Nam, hy vọng anh ta không thế trở về thành phố An Lạc sau khi rời đi, tốt nhất nhất ngoài ý muốn chết ở bên ngoài đi Ngô Thành Nam lái xe ra ngoại thành, nơi mà anh ta sắp đến cách thành phố An Lạc không xa, thế nhưng cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ lái xe.
Nếu như công ty ở thành phố An Lạc thực sự xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ anh ta chạy về cũng không kịp.
Nói không ngoa, mấy năm nay thân thể của ông cụ càng ngày càng không tốt, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như anh ta về không kịp, bị thäng nhãi Trần Bách Nhã giành trước, vậy thì anh ta phải chịu thiệt thòi rồi Trong lòng của Ngô Thành Nam rất bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng, ngón tay cầm chặt tay lái, nhìn xe cộ phía trước, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo và ngớ ngẩn.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, nó đã bén rễ trong đầu anh ta và tiếp tục quay vòng Trong đầu của Ngô Thành Nam hiện lên vẻ mặt hả hê của Trần Bách Nhã cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, hung hăng đạp chân ga một cái, rồi đâm vào chiếc xe phía trước…
Hoắc Tùng Quân ôm Lạc Hiểu Nhã ngủ một giấc hết sức thoải mái, khi tỉnh dậy thì đã tám giờ sáng rồi.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã còn ngủ, anh năm lì ở trên giường, nhìn chăm chăm người phụ nữ đang nằm trong lòng.
Ánh nắng đã xuyên thấu qua ô cửa số, Lạc Hiểu Nhã dường như cảm thấy chói mắt nên đã thu mình vào trong vòng ngực anh, vầng trán trắng trẻo sạch sẽ áp vào ngực anh.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy động tác của cô tựa như một chú mèo nhỏ, trong lòng mềm nhũn thành một vũng nước, anh thật sự hi vọng khoảnh khắc này có thể ở lại mãi mãi Thế nhưng lúc này điện thoại di động lại vang lên, tiếng chuông đột ngột dồn dập đã đánh thức Lạc Hiểu Nhã.
Cô giật mình tỉnh giấc, tóc rối bời, đôi mắt tràn ngập mê man và khốn đốn: “Chuông báo vang lên rồi à, đã mấy giờ rồi?”
“Không có việc gì, vẫn còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi” Hoắc Tùng Quân nói và sờ sờ tóc của cô, dỗ dành cô tiếp tục ngủ, sau đó anh cầm điện thoại di động lên và nhìn thoáng qua, là điện thoại của Triệu Khôi Vĩ.
Triệu Khôi Vĩ biết anh ở chỗ Lạc Hiểu Nhã, nếu như không phải là chuyện khẩn cấp thì anh ấy không có khả năng gọi điện thoại cho anh vào lúc sáng sớm một cách gấp gáp như vậy.
Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Lạc Hiểu Nhã, rồi lặng lẽ đứng dậy, cầm điện thoại di động lên và đi tới phòng khách.
Sau khi nhấc máy, anh còn chưa lên tiếng thì giọng nói của Triệu Khôi Vĩ đã dồn dập truyền tới.
“Chủ tịch Hoắc, tôi nhận được tin tức rằng Ngô Thành Nam đã gặp tai nạn xe cộ trên đường đi ra ngoại thành, hiện tại đã được đưa về thành phố An Lạc, bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này thì nhíu mày: “Quả nhiên là cách làm việc của anh †a, chuyện mà tôi giao cậu đã làm xong chưa?”
Giọng điệu của Triệu Khôi Vĩ rất phấn khởi: “Đương nhiên đã làm xong, không có.
một chút dấu vết, ông chủ cứ yên tâm, nhà họ Ngô tuyệt đối sẽ không điều tra được.”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này thì nới lỏng lông mày ra: “Ngày hôm nay đến phòng tài vụ lãnh hai tháng tiền thưởng.”
Giọng nói của Triệu Khôi Vĩ càng thêm phấn khởi: “Cảm ơn chủ tịch Hoắc.”
Lạc Hiểu Nhã lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang ngồi trong phòng khách, không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa bối rối “Tùng Quân, làm sao vậy?”
Hoắc Tùng Quân thấy cô đi ra, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía chân của cô, đúng như anh nghĩ, cô lại không mang giày.
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, lập tức đứng dậy và đi về phía Lạc Hiểu Nhã, anh cúi người xuống, anh dùng cánh tay cứng rắn trực tiếp nhấc bổng cô lên..