Ông cụ và mẹ Hoắc đều nói anh không có triển vọng, không giải quyết được Lạc Hiểu Nhã Nhưng thật ra chỉ cần anh sẵn lòng thì có cả ngàn phương pháp khiến cho cô cam lòng ở bên cạnh anh, nhưng anh không muốn Lạc Hiểu Nhã là người mà anh đã tìm lại được sau khi đánh mất, vì vậy anh không nỡ để cô phải chịu một chút khổ sở nào, cũng không muốn chuyện trước kia lại tiếp diễn.
Hoắc Tùng Quân có thể cảm nhận được trước đây khi anh và Lạc Hiểu Nhã ở cạnh nhau, nhìn từ bên ngoài thì hai người bọn họ rất giống những đôi tình nhân bình thường khác, không có vấn đề gì.
Nhưng trên thực tế thì cô luôn cảnh giác và đề phòng anh.
Anh sợ rằng cô sẽ gặp lại chuyện lúc trước một lần nữa, sợ anh sẽ hại cô thêm một lần nữa.
Cho tới bây giờ cô mới chậm rãi tháo đi lớp phòng vệ.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tùng Quân khế hôn lên mắt của cô một cái, vầng trán hạ xuống, anh nở một nụ cười hạnh phúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, An Vu Khang tỉnh lại từ trong cơn say, đầu của ông ta đau đến mức sắp nổ tung.
Ông ta đỡ cái trán và ngồi dậy, ông ta nghe thấy mùi rượu nồng đậm trên người, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, còn là quần áo của ngày hôm qua.
An Vu Khang sửng sốt một chút, quay đầu nhìn bên cạnh mình, lại phát hiện người phụ nữ bên cạnh mình đã biến mất.
Ông ta đưa tay sờ một chút, chăn lạnh như băng, giống như chẳng có ai ngủ ở đây vào tối hôm qua cả.
An Vu Khang bỗng nhiên mở to hai mắt, loạng choạng bước xuống giường, bắt đầu đi về phía phòng khách, trong miệng hô tên của Sở Hân.
Kết quả phát hiện phòng khách cũng không có cái bóng của Sở Hân, đồ ăn và rượu thừa của tối hôm qua vẫn còn đặt ngổn ngang ở trên bàn, căn bản cũng không có dọn dẹp.
Trong lòng của An Vu Khang có một loại dự cảm xấu.
Sở Hân là một người rất thích sạch sẽ, thậm chí có chút bệnh sạch sẽ, cô ta tuyệt đối không thể nào để cho những đồ ăn thừa đó ở chỗ này.
Ông ta đã đi tìm khäp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Sở Hân.
Cuối cùng ông ta ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nên vội vã nhìn sang phía sau ghế sa lon.
Phát hiện chiếc vali đặt ở chỗ này trước đó đã biến mất.
Giờ phút này, ông ta mới xác định Sở Hân đã đi, cô ta đã rời đi.
Vẻ mặt của An Vu Khang hoảng sợ, ông ta không thể tin được cô ta sẽ rời đi, tối hôm qua không phải hai người đã giải quyết hết mọi chuyện rồi sao, Sở Hân đã đồng ý với ông ta rằng cô ta sẽ không rời đi, tại sao cô ta lại đổi ý Ông ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được một lý do nào, trái lại bởi vì tự hỏi nên khiến cho đầu càng thêm đau.
Sắc mặt của An Vu Khang trở nên âm u, ông ta chau mày một chút, sau đó vỗ về huyệt Thái Dương, trái tìm của ông ta đập nhanh liên tục, ông ta luôn cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không biết cụ thể là có chuyện gì, vì vậy cả người của ông ta đều cảm thấy bức bối.
‘Vừa rồi khi ông ta đi tìm Sở Hân thì cũng đã đi tìm khắp các ngõ ngách ở trong nhà.
Sở Hân cũng không lấy đi một chút tiền nào, sợ rằng thứ duy nhất mà cô ta mang đi chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, ngay cả chiếc điện thoại mà ông ta tặng mà cô ta cũng bỏ lại Chuyện này cũng đủ để nói rõ Sở Hân ở bên cạnh ông ta không phải vì tiền ‘Vừa nghĩ tới sự dịu dàng như dòng nước của Sở Hân lúc bình thường thì An Vu Khang không có cách nào để loại bỏ đi nỗi nhớ, tất cả những điều này đều do An Bích Hà.
Sở Hân có ý định rời đi cũng là bởi vì An Bích Hà, sợ rẵng cô ta căn bản cũng không thể buông bỏ những khúc mắc này, cho nên mới lựa chọn rời khỏi ông ta ngay trong đêm.
An Vu Khang tự nhiên nghĩ, rồi dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý vẻ ngoài, sau đó đi đến công ty.
Tối hôm qua An Bích Hà vẫn luôn ở công ty, cả đêm không ngủ, vừa mới chợp mất một chút thì đã bị An Vu Khang đánh thức.
Cô ta mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tức giận của An Vụ Khang.
An Bích Hà nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới hơn sáu giờ, cô châm chọc cười cười: “Sao bố lại đến công ty sớm thế, con còn tưởng rằng buổi chiều bố mới đến, sa vào hương vị dịu dàng vui đến quên cả trời đất…”
Cô ta còn chưa nói xong thì An Vu Khang đã liếc nhìn cô ta: “Con đã được như ý mà còn khoe mẽ sao.”.