Sau khi ngất điện thoại, trong lòng Phương Ly thầm hạ quyết tâm, nhất định cô ta sẽ không để An Bích Hà được sống yên.
Khi trở về văn phòng, cô ta mãi suy nghĩ, không để ý đường nên đụng phải An Bích Hà.
Anh Bích Hà bị đâm vào, cánh tay đau nhói, nhíu mày nhìn Phương Ly, phát hiện khóe mắt cô ta đỏ ứng mới thuận miệng hỏi: “Cô ra ngoài làm gì vậy?”
Phương Ly khẽ rùng mình, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình bị phát hiện rồi, lại nhìn vào mắt An Bích Hà, thấy cô ta không nghỉ ngờ, chỉ có chút bực bội, lúc này mới yên tâm, cúi đầu nói: “Ở nhà có chút chuyện, tôi vừa mới gọi điện xong”
Hóa ra là như vậy, An Bích Hà cũng không để ý tới chuyện này, chỉ khẽ quở trách một câu: “Sau này đi đường chú ý một chút”
Nói rồi lại vội vàng đi về phòng làm việc của mình.
Không lâu sau, bộ phận thiết kế của Phương Ly nhận được một tin nhắn, là An Bích Hà gửi tới.
Nội dung tin nhắn là, ba ngày sau, Khinh Hà sẽ công bố sản phẩm mới Tin nhắn này vừa được gửi tới, ánh mắt Phương Ly lập tức tối sầm xuống, lộ ra vẻ quỷ dị, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Trần Thanh Minh sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, vừa rồi anh ta vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên phía Phương Ly.
Bởi vì không thể thấy mặt, nên anh ta không chắc liệu Phương Ly có thể nghe được không, liệu cô ta có càng thêm hận An Bích Hà không, cuối cùng, nghe thấy những tiếng thở nặng nề ẩn nhẫn của cô ta, anh ta mới chắc chản.
Phương Ly có lẽ hành động rất nhanh.
Trần Thanh Minh nhìn điện thoại di động, nhớ lại lúc xác định kế học này với Lạc Hiểu Nhã và nhà cô, rồi lại nghĩ tới những biểu hiện của mình, trong lòng không khỏi đắc ý.
Anh ta cảm thấy, nếu như mình không mở công ty nữa, nói không chừng có thể đi đóng phim, cũng có thể kiếm sống, biết đâu lại cho ra đời một ảnh đế mới.
Có điều nghĩ tới Phương Ly, vẻ mặt anh ta lại hơi ngây ra.
Qua vài lần tiếp xúc, Trần Thanh Minh có thể nhận ra người phụ nữ này thích anh ta, là kiểu thật lòng thích, nhưng anh ta không có cách nào đáp lại, dù sao thì không thích chính là không thích.
Trước kia, khi Phương Ly còn ở công ty anh ra, bởi vì thích anh ta mà chèn ép không ít người, còn nhắm vào Lạc Hiểu Nhã, suýt chút nữa thì đã gây ra họa lớn.
Kiểu tính cách chanh chua điên cùng này, anh ta thật sự không thích nổi, cô gái mà anh ta thích, nhất định phải có tính cách hiền dịu, lương thiện, tốt nhất là có khí chất văn nghệ, thần bí những người phụ nữ bên cạnh mình, cuối cùng có lẽ cũng chỉ có Lạc Hiểu Nhã là phù hợp với tất cả những tiêu chuẩn đó.
Nhưng đáng tiếc, người ta là hoa đã có chủ từ lâu rồi, đã ở bên Châu Hữu Thiên rồi.
Trần Thanh Minh thở dài một hơi, sau đó từ bỏ ý nghĩ này, muốn chờ sau khi An Thị phá sản, nếu Phương ly không làm ra chuyện gì tội ác tày trời, anh ta vẫn có thể cứu vớt cô ta một lần.
Dù sao thì anh ta cũng lợi dụng người ta, tuy rằng không thích, thậm chí còn thấy chán ghét cô ta, nhưng cũng không thể vô tâm vô phế, dùng xong lại vứt bỏ như vậy được.
Trần Thanh Minh thông báo chuyện ra tay với Phương Ly cho Lạc Hiểu Nhã biết.
Lúc này Hoắc Tùng Quân vẫn còn đang ở nhà Lạc Hiểu Nhã giúp cô thu dọn đồ đạc, Lạc Hiểu Nhã nhìn người đàn ông làm việc chăm chỉ cần mẫn như ong mật, khẽ cong miệng cười, nói ra kế hoạch với của Hoắc Tùng Quân với Trần Thanh Minh.
Sau khi ngắt điện thoại, thấy trên trán Hoắc Tùng Quân đổ một lớp mồ hôi lạnh, tươi cười nhìn cô.
“Thu dọn xong rồi sao?” Lạc Hiểu Nhã hỏi anh, Hoắc Tùng Quân ai oán nhìn cô: “Anh giúp em dọn phòng, em thì hay rồi, còn có tâm trạng nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác, nói nói cười cười, có phải không thèm để anh vào mắt không?”
Lạc Hiểu Nhã bất đắc dĩ nói: “Đó là Trân Thanh Minh mà”
“Trần Thanh Minh thì làm sao? Trần Thanh Minh không phải đàn ông à?”.