Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trở nên lạnh lùng, tỏ ra không nhịn được.
Năng lực thay đổi sảc mặt của anh đúng là khiến người khác phải khâm phục.
Lạc Hiểu Nhã không phải là không biết xấu hổ, cô nhanh chóng kéo tay anh lên tiếng thúc giục: “Chúng ta mau vào đi, cũng không thể để ông nội và bố mẹ anh chờ như thế được.
Hơn nữa em còn muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Ngô Thành Nam một chút”
Hôm qua, cô bị Ngô Thành Nam hại vô cùng thê thảm, ngay cả bây giờ nếu nghe nói phải đi vào hang động kia một lần nữa, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hoắc Tùng Quân nghe Lạc Hiểu Nhã nói như thế thì nhanh chấn bước vào nhà họ Hoắc.
‘Vừa vào sân, hai người họ đã nhanh chóng nhìn thấy Ngô Thành Nam và người quay phim đứng bên trong.
Trước mặt hai người đó chính là ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc đang ngooid yên vị trên ghế.
Khi thấy Hoắc Tùng Quân tới, hai người họ nhanh chóng nở nụ cười, giơ tay cho người kéo hai cái ghế tới cạnh họ.
“Tới đây, Hiểu Nhã mau tới đây ngồi đi” Ông cụ Hoắc nhanh chóng lên tiếng gọi Lạc Hiểu Nhã Lạc Hiểu Nhã vội vàng tiến tới chào hỏi ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc, mặc dù khi thấy.
bà cụ Hoắc cô vẫn còn cảm thấy lúng túng như khi nhìn thấy nụ cười trên mặt bà cụ, trong lòng Lạc Hiểu Nhã đã thả lỏng không ít.
Ngô Thành Nam thấy người nhà họ Hoắc và Lạc Hiểu Nhã đều không hề quan tâm tới anh ta, xem anh ta như không khí mà bỏ qua.
Gương mặt anh ta nhanh chóng biến sắc, ngay cả dáng vẻ nho nhã thường ngày cũng biến mất, nếu không phải bên cạnh có người quay phim, hơn nữa còn có mục đích anh ta đến đây thì anh ta đã nổi giận từ lâu rồi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào vị trí của mình, ông cụ Hoắc mới thờ ơ phất tay với Ngô Thành Nam: “Mau biểu diễn đi”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy thế, khóe miệng giật giật một cái, phải cố gắng lắm mới có thể khôi phục nụ cười bình thường, Ông cụ Hoắc đúng là đáng yêu quá đi!
Thế nhưng những lời nói này cũng vô cùng thích hợp khi dùng ở đây, bọn họ đều biết Ngô Thành Nam tới đây nói xin lỗi nhưng lại không có chút thành tâm nào.
Anh ta chỉ vì bị ông cụ Ngô ép tới thế nhưng không phải là biếu diễn sao?
Vẻ mặt Ngô Thành Nam trở nên thẹn thùng, ngẩng đầu tỏ ý bảo người quay phim bắt đầu.
Sau đó anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hắc, vì bị thất bại trên phương diện làm ăn mà tôi mất đi lý trí, dùng mấy thủ đoạn bất chính để tổn thương anh.
Ông cụ Hoắc còn phải đích thân đến nhà họ Ngô thì tôi mới hiểu được mình đã sai thế nào, vì thế tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Mong anh có thể vì chúng ta đã quen biết lâu, hai nhà cũng có qua lại mà tha thứ cho tôi lần này.
Tất cả mọi thứ đều là lỗi của tôi, mong anh có thể tha thứ cho tôi”
Anh ta nói xong thì nhanh chóng cúi người chín mươi độ.
Trong sân nhà họ Hoắc vô cùng yên Tĩnh.
Ngô Thành Nam cúi đầu, khom người.
Việc làm động tác này, nói ra những lời nói kia, hơn nữa còn cúi đầu trước Hoắc Tùng Quân, những chuyện này đã khiến anh ta tốn không biết bao nhiêu khí lực.
Trước đó, anh ta thật sự đã làm sai, anh ta không nên vì cái lợi trước mắt mà suy nghĩ tới việc giết chết Hoắc Tùng Quân, nghĩ rằng làm như thế là có thể vượt qua được tập đoàn Hoắc Kỳ, anh ta nghĩ sai hoàn toàn.
Anh ta cảm thấy việc mình sai cũng chỉ có mỗi cái này, không còn gì khác.
Vì để sau này có thể thuận lợi thừa kế tập đoàn Ngô Đạt, vì để ông cụ Ngô không cảm thấy thất vọng với anh ta, anh ta không thể không nói xin lỗi.
Thế nhưng sau này, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đòi lại những thứ đó.
Trong lòng Ngô Thành Nam thầm phỉ nhổ, mượn việc đang cúi đầu, không người nào có.
thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, sự lạnh lùng trong mắt anh ta không ngừng tỏa ra, lộ ra vẻ điên cuồng.
Thế nhưng những tưởng rằng anh ta chỉ cần xin lỗi, đồng ý quay phim lại thì nhà họ Hoắc sẽ tha cho anh ta thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, không một ai lên tiếng.
Bọn họ cứ để mặc Ngô Thành Nam khom người như thế, không một người nào liên tiếng nói gì..