Tối hôm qua Ngô Thành Nam ở cùng An Bích Hà đến tận khuya, sáng sớm vừa mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi, anh ta bật dậy mặc quần áo lại, ngay cả tắm cũng không kịp tắm.
Lúc này An Bích Hà mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Ngô Thành Nam, nói: “Cần gì phải gấp như vậy, vẫn còn sớm mà, mới có bảy giờ”
“Bảy giờ đã không còn sớm nữa rồi.” Giọng của anh ta tràn ngập sự nôn nóng, hấp tấp, vừa mặc áo khoác, vừa xách giày rồi chạy ra bên ngoài, nói vọng lại: “Anh đi triệu tập người lại rồi đi xuống dọc sườn núi tìm.
Chỉ sợ nếu để hai người Hoắc Tùng Quân đó lên lại được thì rắc rối lớn rồi”.
Ngô Thành Nam vừa nói vừa cảm thấy hối hận, đáng lẽ đêm qua mình không nên lãng phí quá nhiều thời gian trên người An Bích Hà, đáng lẽ nên đi tới đó sớm hơn.
Bây giờ anh ta chỉ cầu mong là hai người Hoắc Tùng Quân chưa từ rừng đi lên.
An Bích Hà thấy Ngô Thành Nam lo lắng sốt ruột như vậy cũng không thể ngủ nổi nữa, xuống giường, đứng dậy mặc quần áo: “Hôm nay em không đi với anh được, mấy ngày nay bố em không ở công ty vì vậy nên em phải về công ty để giám sát.
Gần đây Khinh Hà chuẩn bị ra một bộ sưu tập mới, đây cũng là bộ sưu tập đầu tiên sau cuộc thi, vì vậy nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng Nếu như bộ sưu tập này làm được tốt thì có thể sẽ khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn đối với Khinh Hà, còn nếu như làm không tốt thì sợ rằng đối với An thị mà nói, đó chính là họa vô đơn chí.
Khinh Hà được coi là sản nghiệp mà An thị phát triển tốt nhất, nếu như muốn khiến cho An thị sớm ngày khôi phục lại như trước kia thì An Bích Hà phải cố gắng dồn hết mọi thứ, đặt hy vọng vào nó.
Có thể nói là đang đập nồi dìm thuyền, lần này chỉ có thể thành công không thể thất bại.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Ngô Thành Nam đã xem An thị là tài sản của mình, vì vậy cũng vui vẻ đồng ý, còn dịu dàng dặn dò An Bích Hà, nói cô ta đừng lao lực quá sức mà tổn hại đến sức khỏe.
Thái độ dịu dàng đó của anh ta khiến cho An Bích Hà cảm thấy dễ chịu, càng tín nhiệm Ngô Thành Nam hơn.
Sau khi An Bích Hà rời đi thì Ngô Thành Nam cũng đã dọn dẹp xong xuôi, rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho đàn em, nói bọn họ tiếp tục đi truy tìm tung tích của hai người Hoắc Tùng Quân.
Kết quả là, không thể ngờ được rằng mệnh lệnh này đã bị đàn em từ chối.
Đàn em khó xử nói với Ngô Thành Nam: “Cậu chủ, không phải chúng tôi không nghe theo mệnh lệnh của cậu, mà là do bên ông cụ đã cho người chuyển lời nói chúng tôi ngay lập tức trở về nhà họ Ngô.
Hơn nữa… Hơn nữa.”
Đàn em ấp a ấp úng nửa ngày, nói với Ngô Thành Nam rằng ông cụ Ngô đã thu bọn họ về, không giao bọn họ cho Ngô Thành Nam nữa.
Anh ta nghe thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, rồi trong lòng bắt đầu hoảng loạn, hỏi: “Ông cụ có nói lý do gì không?”.
Chuyện này đến quá bất ngờ, rõ ràng ngày hôm qua còn rất tốt, vì sao đột nhiên ông cụ lại ra mệnh lệnh này, tước đi quyền dùng người của anh ta?
Đàn em nói: “Chúng tôi cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe nói rằng sáng sớm hôm nay, người nhà họ Hoắc đã đến nhà họ Ngô.
Cậu chủ, từ bây giờ tôi sẽ không đi theo để giúp đỡ cho cậu được nữa rồi, mong cậu thông cảm”
Nói xong họ cũng cúp điện thoại, sắc mặt của Ngô Thành Nam tái nhợt đi.
Nhà họ Hoắc? Tại sao bọn họ lại đến nhà họ Ngô? Chẳng lẽ đã phát hiện ra rằng do anh ta làm?
Không đúng, rõ ràng người hôm qua mà anh ta phải đi trở về nói rằng nhà họ Hoắc chưa tìm thấy Hoắc Tùng Quân mà…
Càng suy nghĩ thì Ngô Thành Nam càng hoảng loạn, anh ta không muốn chờ đợi, vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy người bên cạnh ông cụ đứng ở cửa chờ anh ta.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Ngô Thành Nam thì sắc mặt nghiêm nghị đi tới, nói với anh ta: “Cậu chủ, ông cụ đã dặn chúng tôi dẫn cậu về nhà, đắc tội rồi”.
Nói xong, không để cho Ngô Thành Nam kịp phản ứng, bọn họ trực tiếp nhấc hai bên cánh tay của anh ta, đưa lên xe.
Từ nhỏ đến lớn Ngô Thành Nam chưa từng bị đối xử như thế này, anh ta luôn duy trì vẻ thông minh hiểu chuyện, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, bước từng bước cẩn trọng, trở thành người thừa kế mà ông cụ Ngô hài lòng nhất.
Từ trước đến nay Ngô Thành Nam chỉ thấy ông cụ đối xử như thế này với người khác, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng bị đối xử như vậy..