Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 477: Chương 476






Cũng đúng thôi, ông ta vừa mới bị ba người nhà họ Hoắc đánh cho nát bét mà cũng không dám đánh trả lại, từ trước tới giờ ông cụ Ngô đâu phải chịu nhiều uất ức như vậy, à không đúng, là nhục nhã mới đúng.

“Mau cho người đi bắt Ngô Thành Nam lại đây, liền, ngay, lập tức!”
Sau khi người nhà họ Hoắc rời khỏi nhà họ Ngô, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ của ông cụ Ngô ở phía xa xa.

Ông cụ cười cười, có chút tiếc nuối, lắc đầu thở dài: “Đã lớn tuổi rồi thì nên học cách tự thân dưỡng tính, nếu ông cụ Ngô cứ hay nóng giận như vậy thì sợ rằng sẽ sống không lâu”
Bố Hoắc và mẹ Hoắc nghe xong, ánh mắt của hai người có chút phức tạp.

Mặc dù bọn họ là người một nhà nhưng nghe thấy những lời như vậy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ông cụ đúng là đứng nói không đau eo, được lợi còn khoe mẽ.


Vừa rồi lúc đứng ở sau lưng ông cụ, nghe ông cụ trêu chọc ông cụ Ngô thì đã biết rằng ông nội Hoắc đã hết giận rồi, nhưng nếu đổi góc độ, bọn họ là ông cụ Ngô thì e rằng không chỉ đập mỗi cái ly thôi.

Có khi là phá nát cả căn phòng luôn ấy chứ.

Mẹ Hoắc trong lòng oán giận, chắc chắn là cái tật độc mồm độc miệng, dùng lời nói khiến người khác nghẹn chết của Hoắc Tùng Quân được di truyền từ ông cụ, đúng là cay nghiệt mà!
“Tại sao chúng ta nắm giữ được bằng chứng có lợi như vậy mà không báo thẳng cho cảnh sát luôn vậy bố?” Mẹ Hoắc thắc mắc, từ lúc còn ở nhà họ Ngô, bà ấy đã muốn hỏi câu này rồi.

Dễ dàng buông tha cho Ngô Thành Nam đó thì đáng tiếc quá, Tùng Quân nhà bọn họ suýt chút nữa bị anh ta giết người diệt khẩu rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam tâm!
Ông nội Hoắc liếc mắt nhìn bà ấy, may mắn là tâm trạng của ông nội đang tốt nên cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như bây giờ chúng ta trực tiếp trở mặt với nhà họ Ngô, đưa Ngô Thành Nam vào tù thì cho dù chúng ta có chứng cứ vô cùng xác thực trong tay, nhưng chỉ cần nhà họ Ngô hành động một chút thì cũng chỉ giam được Ngô Thành Nam mấy năm mà thôi.

Lúc đó, không chỉ khiến cho nhà họ Ngô thù hận nhà họ Hoắc, mà sau khi Ngô Thành Nam đó được ra ngoài, không chừng sẽ còn tiếp tục ra tay với Tùng Quân nhà chúng ta.

Hoặc là nó không dám ra tay trực tiếp với Tùng Quân thì sẽ gián tiếp ra tay với Hiểu Nhã.

Đến lúc đó thì chúng ta mất nhiều hơn được.”
Dù sao thì nhà họ Ngô cũng không phải là dòng họ nhỏ, công ty nhỏ gì cả, nếu như nhà họ Hoắc muốn lật đổ nhà họ Ngô thì cũng không hề dễ dàng, hơn nữa nếu làm như vậy thật thì sẽ khiến cho cả hai bên đều bị tổn thất vô cùng lớn, tạo cơ hội cho người khác ngư ông được lợi.

Bây giờ xem như nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc đang ở thế cân bằng, nếu như bọn họ không nể mặt Ngô Thành Nam thì chỉ sợ ông cụ Ngô sẽ vì cháu trai mà phá đi thế cân bằng này.


“Lần này chúng ta tha cho Ngô Thành Nam đó một con đường sống, còn đặt được không ít điều kiện, thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Qua hai năm nữa, khi Ngô Thành Nam trở lại thành phố An Lạc lần nữa thì cục diện đã thay đổi rồi, sẽ không có chỗ cho nó đứng nữa.

Hơn nữa bây giờ trong tay chúng ta vẫn còn có bằng chứng việc nó ra tay với Tùng Quân và Hiểu Nhã, về sau chỉ cần hai đứa bé gặp chuyện gì thì Ngô Thành Nam sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu trận.

Nó sẽ cố kỵ điều này, nên cũng sẽ không dám ra tay trực tiếp với hai đứa bé nữa”
Ông nội Hoắc vừa nói xong, mẹ Hoắc không thể không cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay.

Bà ấy chỉ muốn báo thù cho Hoắc Tùng Quân ngay lập tức, còn ông cụ thì suy nghĩ về lâu về dài.


Nhìn thấy cuối cùng con dâu cũng đã hiểu ra, ông cụ cũng đổi chủ đề: “Bố nghĩ lần này trở về, con cũng nên thay đổi cách nhìn với Hiểu Nhã đi.”
Ông nội Hoắc vừa đề cập tới vấn đề này thì sắc mặt mẹ Hoắc thay đổi cái một, không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy Hiểu Nhã đối xử với Tùng Quân cũng không tệ lắm, vậy…
Tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ con cũng không quản được Tùng Quân nữa rồi, nó muốn làm gì thì làm, con cũng lười phải nhúng tay vào chuyện cưới xin của nó”
Trước đây bà ấy từng nhúng tay vào một lần, kết quả là gây nên bao nhiêu là chuyện, vụ việc của An Bích Hạ đã cho bà một bài học, cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng, giờ bà cũng không dám tùy tiện sắp xếp đối tượng kết hôn gì cho Hoắc Tùng Quân nữa…
Nếu như trong lòng anh còn chưa có ai thì còn được, nhưng bây giờ rõ ràng là đã có Lạc Hiểu Nhã rồi, nếu như bây giờ bà ấy lại nhúng tay vào nữa thì sợ rằng sẽ khiến cho mối quan hệ mẹ con trở nên lạnh như bằng như trước đây.

Mẹ Hoắc nhớ đến tối hôm qua thái độ của Hoắc Tùng Quân đối với bà ấy vô cùng tốt, còn gọi bà ấy là “Mẹ” khiến cho bà ấy vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười.

Ông nội Hoắc và bố Hoắc nhìn nhau một cái rồi hai người cùng cười lắc đầu..