Mẹ Hoặc ngay lập tức ngẩn người, ngón tay run run, muốn chạm vào nhưng lại không dám: “Cái này, vết thương này là sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao quần áo con lại có nhiều vết máu như vậy?”
“Không có việc gì, vết thương đã đóng vảy lại rồi, chỉ cần về nhà xử lý lại một chút là không có gì phải lo rồi.”
Bố Hoắc và Triệu Khôi Vĩ cũng đi đến.
Bố Hoắc mặc dù cũng rất kích động, nhưng lại không như mẹ Hoặc, không nói một lời nào đã ôm chầm lấy Hoắc Tùng Quân.
Bố Hoắc đứng ở bên cạnh, kích động vỗ vai Hoắc Tùng Quân, lời đều nghẹn lại ở cổ họng, không nói ra được tiếng nào.
Mẹ Hoắc thấy vậy, vội trừng mắt với bố Hoắc: “Con của em vừa mới bị thương, cả người chẳng có mấy chỗ lành lặn, anh sao lại không phân biệt nặng nhẹ như thế chứ?”
Bố Hoắc nghe xong lời của vợ mình, cũng vội vã thu tay về.
Dáng vẻ của con trai bây giờ quả thực là rất thê thảm.
Bố Hoắc nhìn con trai mình lớn lên, chưa bao giờ từng thấy con trai mình thê thảm như hiện tại.
Triệu Khôi Vĩ lại rất bình tĩnh, anh ấy đã đi theo và ở bên Hoắc Tùng Quân một thời gian rất dài rồi, thế này không thể tính là thế thảm được, thê thảm nhất chính là vào lúc Hoắc Tùng Quân đi tìm Lạc Hiểu Nhã.
Khi đó ông chủ mới có thể coi là thương đau, cả người đầy tuyệt vọng, trông cũng không có tý sức sống nào.
Hiện tại, mặc dù Hoắc Tùng Quân đã bị thương, sắc mặt có chút hơi tái nhợt, thế nhưng đôi mắt anh lại rất sáng, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân vẫn còn nhớ đến Lạc Hiểu Nhã.
Nói chuyện với đám người nhà họ Hoắc xong, chuẩn bị đưa người đi xung quanh tìm kiếm Lạc Hiểu Nhã.
Kết quả là chưa kịp đi đã nghe thấy tiếng Lạc Hiểu Nhã từ xa truyền đến, mang theo vẻ kinh hoàng: “Các người đừng bắt anh ấy, tôi, tôi đi theo các người”
Mấy người Hoắc Tùng Quân đồng thời quay đầu lại nhìn, lại tháy Lạc Hiểu Nhã đang vô cùng chật vật xông qua đám người mà đi nào.
Khi nhìn thấy Hoắc Tùng Quân ở giữa đám người, tất cả lo lắng và hoảng sợ trên mặt cô đều trở nên ngừng lại, sau đó thở dài, nhẹ nhõm một hơi, cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
“Không phải Ngô Thành Nam, không phải bọn họ! Thật tốt quá!”
Trước cửa hàng tĩnh lặng lại, khóe mắt của Hoắc Tùng Quân hơi ướt, đi tới, ngồi xổm xuống ôm cô vào trong lòng, lợi dụng ánh sáng nhìn thấy trên trán cô có mồ hôi.
Trên da cô xuất hiện thêm vài vết thương, không biết do cái gì cào xước, mặt cô cũng bị dính bẩn.
Túi áo khoác của cô cũng trở nên căng phồng, bên trong lấp đầy hoa quả, đỏ, xanh đều có cả.
Cả người cô nhìn rất chật vật nhưng lại có đôi chút buồn cười.
Thế nhưng, Hoắc Tùng Quân lại cảm thấy cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức chạm đến trái tim anh.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu, hôn nhẹ ở trên mí mắt của Lạc Hiểu Nhã một cái, giọng hơi khàn khàn, lại lộ ra vẻ đầy yêu thương: “Em đã cực khổ rồi, cô gái nhỏ của anh”
Hai mắt của Lạc Hiểu Nhã nhắm chặt lại, cô ra sức hít thở, cô vừa mới chạy nhanh, hiện giờ nói đã không ra hơi, cũng bởi vì quá đói, dạ dày của cô cũng trở nên nóng rát, khó chịu.
Hoắc Tùng Quân quay người nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ: “Có mang thức ăn đến không? Còn cả nước nữa”
“À, à, có, có ạ!” Triệu Khôi Vĩ nhanh chóng phản ứng lại, vội vã đi tìm thức ăn.
Mẹ Hoắc mấp máy môi, cầm bánh mì và nước đi về phía Lạc Hiểu Nhã, nhét vào người của Lạc Hiểu Nhã: “Này, cô ăn tạm cái bánh mì này đi, đống hoa quả trong túi cô, vừa nhìn đã thấy rất chua rồi, không thể nào mà ăn được.”
Lạc Hiểu Nhã bình tĩnh lại, ở trong lòng Hoắc Tùng Quân, mở mắt ra, nhìn mẹ Hoắc một lúc lâu, sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn bà.”
Mẹ Hoắc bỏ qua một bên, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của cô, xoay người đi lấy cho Hoắc Tùng Quân một ít đồ ăn.
Vừa mới cầm bánh mì chuẩn bị đi đến, đã nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã mở nước, đưa cho Hoắc Tùng Quân uống: “Anh mau uống nước đi, anh nhìn thử môi anh xem, anh nhất định rất khát rồi”..