Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 461: Chương 460






Mẹ Hoắc chỉ tay vào chiếc xe, ngón tay hơi run: “Chiếc xe đã bị hủy, bị thiêu rụi, người, người.”
“Bà chủ, người không cần lo lắng, Hoắc tổng không có chuyện gì đâu” Triệu Khối Vĩ bình tĩnh giải thích với mẹ Hoắc: “Người có phải đã quên, chúng ta là nhờ định vị của cậu chủ mà tìm đến đây, nếu cậu chủ bị chết cháy rồi, đồng hồ cũng sẽ bị hủy, căn bản sẽ không tìm được chỗ này”
Mẹ Hoắc nghe thấy lời này, không còn khóc nữa.

Bà ấy lúng túng lau nước mắt, gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tùng Quân nhất định sẽ không có chuyện gì, bọn họ đều sẽ còn sống.

Nhanh tìm đi, nhất định phải tìm được bọn họ.”
Bổ Hoắc cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, nhanh tìm người đi”
Nhìn bộ dạng hiện giờ của chiếc xe, cũng đã không biết trải qua bao nhiêu lâu, không biết Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã.


đã phải ở đây từ lúc nào.

Ở đây cằn cỗi như thế, đến cả một miếng nước bọt cũng không biết là có hay không?
Đám người đi xuống phía dưới nghe được lời này, ngay lập tức chia nhau ra tìm.

Rất nhanh, sau đó bọn họ phát hiện ra dấu vết tìm người của Ngô Thanh Nam.

Lạc Hiểu Nhã trốn chạy, biết xử lý dấu vết của bản thân, thế nhưng Ngô Thành Nam như thể không biết sợ, chỉ muốn tìm được Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã, dấu vết tìm người cũng tùy tiện để lại chỗ này.

Triệu Khôi Vĩ liếc mắt nhìn thấy dấu chân của nhiều người đi lại như vậy, mặt biến sắc, trở nên rất xấu.

Cậu chủ lần này bị tập kích có khả năng là một âm mưu được tính từ trước, những dấu vết này chỉ sợ là do những tên côn đồ kia để lại.

Nghĩ như vậy, Triệu Khối Vĩ vội lên tiếng: “Theo dấu vết tìm kiếm, nhanh chóng tìm được cậu chủ.

Mặt khác, phải đảm bảo an toàn của bản thân mình, những kẻ tập kích cậu chủ sợ rằng vẫn còn lại ở chỗ này, ngàn vạn lần không được phép thả lỏng, lúc nào cũng phải cảnh giác”.

Câu này vừa nói ra, mẹ Hoắc khẽ rùng mình, nắm thật chặt tay của bố Hoắc, khẩn trương nói: “Nhưng vẫn còn có người ở đây, chúng ta, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Bố Hoắc liếc nhìn mẹ Hoắc, lên tiếng nói: “Em sợ gì chứ? Chúng ta nhiều người bảo vệ như vậy, gió thổi còn không đến chúng ta, em còn sợ.

Tùng Quân cùng với cô gái nhà họ Lạc không có ai bảo vệ, bọn họ vẫn còn đang ở trong rừng kìa”
Mẹ Hoắc thấy bố Hoắc tức giận như vậy, nhỏ giọng nói: “Em có nói gì đâu, chỉ là em lo lắng cho bản thân chúng ta mà thôi.” Bố Hoắc đi theo Triệu Khôi Vĩ tìm người, vừa tìm vừa gọi tên của Hoắc Tùng Quân.

Bọn họ đi xuống tìm người cũng không kiêng nể ai, có rất nhiều người, động tĩnh tìm người cũng không nhỏ.

Ngô Thành Nam cùng với An Bích Hà đang tìm người, lại thấy người của mình vội vàng chạy đến, vẻ mặt đầy sốt ruột, nói: “Không xong rồi, nhà họ Hoắc đã đến đây để tìm người, mang theo rất nhiều người”.

Người đó nói, sau đó lại nhìn toàn bộ người phía mình, tiếp tục lên tiếng: “So với người chúng ta còn nhiều hơn Ngô Thành Nam và An Bích Hà liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng thay đổi.

Phải làm sao bây giờ, Thanh Nam, chúng ta còn xuống phía dưới tìm nữa không?”
Sắc mặt An Bích Hà trở nên trắng bệch, giọng nói đầy run rẩy, ai mà có thể ngờ đến được người nhà họ Hoắc lại đến một cách nhanh chóng như vậy chứ.


Ngô Thành Nam suy nghĩ một lát, vẻ mặt vô cùng xấu nghiến răng hỏi:”Không tìm nữa, mang người của chúng ta rời đi.”
Nếu tiếp tục tìm, không may xuất hiện trước mặt nhà họ Hoặc, chỉ sợ khiến nhà họ Hoắc tức giận, sẽ xử lý cái mạng của đám người bọn họ, mất nhiều hơn được.

Người của Ngô Thành Nam nghe được mệnh lệnh của anh ta, vội vã thu người lại, sợ rằng đi theo đường cũ đi lên, sẽ khiến nhà họ Hoắc chú ý, cố ý chọn một đường khác đi lên.

Sau khi đám người của Ngô Thành Nam tìm được chiếc xe của mình, lại phát hiện người nhà họ Hoắc không động đến mấy chiếc xe này, đều thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra bọn họ không tìm được chỗ này”
“Chúng ta đi, vòng qua chỗ này, đi đường nhỏ mà trở về.” Ngô Thành Nam ra lệnh, chỉ sợ đường bọn họ đi lúc trước đều đã có người nhà họ Hoắc ở đó, nên phải cẩn thận mà rời đi”
Đoàn người Ngô Thành Nam vừa rời đi, chủ Lưu, người của ông nội Hoắc đi đến, nhỏ giọng nói bên tai ông: “Thưa ông, đám người lúc nãy đã rời đi rồi”.