Tay chỉ chiếc xe đang cháy nói: “Hai người bọn họ e là đã bỏ mình, cứ cho là không bị đâm chết thì cũng bị chết cháy rồi”
An Bích Hà hưng phấn mà véo tay Ngô Thành Nam, nói: “Thế thì quá tốt, Hoắc Kỳ đã không còn người thừa kế, hai nhà chúng ta sẽ không còn ai uy hiếp nữa”
Cô ta biết trong khoảng thời gian này ả đã chờ đợi lo lắng biết bao nhiêu, cũng không biết bố bị làm sao nữa, ba ngày thì đến hai hôm không có ở công ty, chỉ có một mình cô ta cố gắng chống chọi.
Mỗi ngày xử lý nghiệp vụ của công ty lại còn phải đề phòng Hoắc Kỳ ra tay, trái tim mệt mỏi quá mức, vốn là thân thể đã chăm sóc sắp khỏe lại bắt đầu yếu ớt rồi.
Tai họa lớn trong lòng cứ thế mà bị giải quyết rồi, chuyện này đột nhiên tới như vậy khiến cho trong nháy mắt cô ả còn chưa thể tin được, cả người lâng lâng như trên mây.
Cô ta nhìn chiếc xe đang bốc cháy, chép chép miệng, thấy hơi đáng tiếc.
Trước đây cô ta từng thấy Hoắc Tùng Quân lái chiếc xe này, chắc chắn là xe của anh ta, một người đàn ông ưu tú như vậy thế mà lại chết kiểu này, thực sự rất đáng tiếc.
Cô ta còn chưa được nếm qua mùi vị của Hoắc Tùng Quân đâu, dù sao cũng là người mà mình yêu thích bao lâu nay.
Trong lúc An Bích Hà đang tiếc rẻ thì Ngô Thành Nam nhíu chặt mày lại, nhìn về phía người bên cạnh hỏi: “Mấy người tận mắt thấy xe vừa lao xuống lập tức bốc cháy sao?”
Cấp dưới ngạc nhiên một chút, lắc đầu: “Sườn núi này vừa dốc vừa cao, lại còn mọc đầy cây, từ trên đỉnh hoàn toàn nhìn không thấy phía dưới, chúng tôi chỉ thấy xe lăn xuống, thế nhưng có lập tức bốc cháy hay không thì không biết.”
Cũng không thể lái xe từ trên sườn núi xuống, bọn họ chỉ đành leo xuống, thông báo cho hai người Ngô Thành Nam đã mất rất nhiều thời gian rồi.
Lúc xuống tới nơi thì cả chiếc xe đã cháy rôi.
“Anh Nam, anh cảm thấy bọn họ vẫn chưa chết à?”
Anh Bích Hà bắt được ý của Ngô Thành Nam, ngón tay siết thật chặt, khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Sắc mặt Ngô Thành Nam vô cùng nghiêm trọng: “Đương nhiên anh hi vọng là bọn họ chết cháy luôn ở trong xe rồi, nếu như không chết, Hoắc Tùng Quân mà biết là chúng ta tìm người đuổi giết bọn họ, chắc chắn sẽ tạo nên phiền toái rất lớn”
Cho nên bọn họ mới cố ý chọn thời cơ này, muốn một phát ăn ngay, tuyệt đối không thể cho Hoắc Tùng Quân có được một xíu hy vọng chạy trốn nào.
“Chắc là không đâu, xe lăn xuống từ chỗ cao như vậy, bọn họ làm sao mà còn sống được” An Bích Hà không tin, thế nhưng trong lòng cũng thấy hơi hoảng sợ.
Bọn Hoắc Tùng Quân nhất định phải chết, nếu không… Chờ anh ta an toàn trở về, bọn họ tuyệt đối không có một ngày nào tốt lành, đổi lấy chỉ có sự trả thù càng lớn hơn mà thôi.
Lúc này Ngô Thành Nam nói với cấp dưới: “Dập lửa đi, tôi muốn tận mắt thấy thi thể của bạn ho.”
An Bích Hà cũng không hề ngăn cản, lửa đã đốt lâu như vậy rồi, dù như nào đi nữa thì những người sống cũng đã sớm bị chết cháy.
Huống chi cô ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy thi thể của Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã, như vậy cô ta mới yên tâm được.
Lửa dần dần tắt, chiếc xe cũng dần hiện ra.
Bởi vì lửa đã cháy rất lâu nên chiếc xe chỉ còn lại những động cơ nguyên bản, đồ vật bên trong dường như đã bị cháy sạch.
Ngô Thành Nam cùng với An Bích Hà không chờ đợi được thêm, chạy tới đó nhìn, trực tiếp đi tới chỗ điều khiển kế bên ghế lái.
Kết quả lại không hề nhìn thấy thi thể nào ở đó.
Sắc mặt Ngô Thành Nam lập tức trầm lạnh xuống.
Chỉ có An Bích Hà vẫn còn ôm lấy hy vọng: “Hay là đã cháy sạch đến mức không cả còn mảnh xương nào không?”
“Làm sao có thể chứ?” Ngô Thành Nam không nhịn được quay ra nhìn cô ta, chau mày, giọng vô cùng bực tức: “Kể cả thời gian cháy lâu tới đâu cũng không có khả năng là không để lại dấu vết gì được.
Có thể bọn họ đã trốn được”.
An Bích Hà nghe được lời này, chân mày căng thẳng, vội vàng sai người đi tìm xung quanh, sau đó an ủi Ngô Thành Nam: “Thành Nam, bọn họ từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nhất định đã bị thương không nhẹ.
Kể cả có chạy thì cũng không được xa đâu.
Chúng ta cứ ở đây tìm qua xem có thể tìm được bọn họ không.
Đợi sau khi tìm được bọn họ rồi.”.