Hoắc Tùng Quân nhìn đôi mắt ửng đỏ của Lạc Hiểu Nhã anh cảm thấy vô cùng đau lòng, anh vòng tay qua vai cô, dìu cô rời đi.
Bà cụ Lạc ngẩn người nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của Hoắc Tùng Quân dành cho Lạc Hiểu Nhã, hành động của Hoắc Tùng Quân rõ ràng là đang chứng tỏ anh không muốn bất kì ai bất kì cái gì làm tổn thương đến người con gái này.
Lúc trước bà cụ Lạc nghĩ rằng Hoắc Tùng Quân chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa với Lạc Hiểu Nhã một thời gian, nhưng xem ra bà cụ đã nhầm, Hoắc Tùng Quân thật sự yêu thương và muốn bảo vệ Lạc Hiểu Nhã..
Sau khi hai người rời khỏi phòng, Hoắc Tùng Quân nói với Lạc Hiểu Nhã: “Em ra xe đợi anh, anh có chút chuyện muốn gặp viện trưởng”
Lạc Hiểu Nhã gật gật đầu, cô thẫn thờ đi về phía chiếc xe, bây giờ tâm trạng cô thật sự rối bời, vì vậy cô cần chút không gian để bản thân có thể bình tĩnh lại.
Viện trưởng nhìn Lạc Hiểu Nhã đã rời khỏi nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn còn đứng đó, điều này làm bà ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, bà ta bước lên phía trước: “Cậu đây còn có chuyện gì sao?”
“Cái này bà hãy cầm lấy, tôi thấy cơ sở vật chất ở đây đều đã cũ rồi, bà hãy dùng số tiền này để sửa chữa lại đi.
Dù sao ở đây cũng toàn là người già, cần phải đảm bảo cho họ một cuộc sống đầy đủ và an toàn.
Sau này, Hoắc Kỳ sẽ là nhà tài trợ chính cho viện dưỡng lão, nếu xảy ra chuyện gì bà cứ liên hệ với chúng tôi.”
Lúc nãy ở trong viện dưỡng lão Hoắc Tùng Quân phát hiện nơi đây không hề được lắp đặt hệ thống phòng cháy chữa cháy, cũng không có các thiết bị thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày.
.
truyện ngôn tình
Những người lớn tuổi thường rất đãng trí vì vậy rất dễ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa ở trong sân lại thường xuyên tập trung những vật liệu dễ gây cháy nổ, vì vậy khả năng gây ra tai nạn là rất cao.
“Cô gái đi cùng cậu cũng vừa đưa tôi tiền rồi, cái này.” Viện trưởng khó xử nói.
Hoắc Tùng Quân hơi ngạc nhiên nhưng anh lập tức cười nói: “Bà cứ cầm lấy đi, đó là tấm lòng của cô ấy, còn đây là tấm lòng của tôi.”
Nói xong anh xoay người rời khỏi đó.
Viện trưởng cầm lấy tờ chi phiếu những ánh mắt không hề rời khỏi bóng lưng của người đàn ông phía trước, mãi đến lúc một ông lão tiến đến hỏi chuyện bà mới cúi đầu nhìn tấm chi phiếu trên tay.
Vừa nhìn thấy số tiền được ghi trên tấm chi phiếu nét mặt của viện trưởng không giấu được sự sửng sốt.
Ba tỷ.
Người kia vừa đưa cho bà tấm chi phiếu ba tỷ.
Bà ta cảm thấy vô cùng vui mừng, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc.
Viện dưỡng lão này vốn dĩ là nơi dành cho những người lớn tuổi không có con cái chăm sóc, không nhà không cửa, vì vậy chưa bao giờ được nhận trợ cấp từ người nhà của họ.
Viện dưỡng lão là do viện trưởng dùng số tiền tích góp mấy năm trời của bản thân để mở ra, nhưng vì không nhận được sự trợ cấp nên số tiền hiện tại để lo chi phí sinh hoạt cho người già ở đây không còn lại bao nhiêu.
Vì chuyện tiền bạc mà mấy ngày gần đây bà ta cảm thấy vô cùng đau đầu, bà ta đang lo lắng không biết thời gian sắp đến phải dựa vào cái gì để có thể sống tiếp.
Nhưng thật không ngờ rằng lúc này lại bất ngờ xuất hiện người đàn ông kia, không chỉ quyên tặng tấm chi phiếu ba tỷ mà còn đảm bảo rằng mỗi năm đều sẽ cung cấp viện trợ cho viện dưỡng lão.
Hoắc Tùng Quân ra đến nơi, sau khi bước lên xe thì nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đang nhìn mình, đôi mắt của cô sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều.
Anh cười rồi đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương trên mí mắt của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh vừa mới đi có một lúc sao em lại khóc đến mức này rồi?”
“Em không có khóc” Nước mắt cô vẫn còn lưng thông chỉ trục rơi xuống nhưng lại mạnh miệng nói.
Hoắc Tùng Quân bật cười: “Ừm, em không có khóc, là anh nhìn nhầm”
Lạc Hiểu Nhã mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, một lúc sau cô mới nói: “Lúc nãy, em thấy anh ở cùng viện trưởng, anh muốn trợ cấp cho viện dưỡng lão phải không?”
“Mỗi năm Hoắc Kỳ đều tham gia các hoạt động từ thiện xã hội.” Hoắc Tùng Quân giải thích, sau đó anh xoa đầu cô rồi nói: “Viện trưởng có nói với anh hôm nay em cũng đưa tiền cho bà ấy”
Mặt Lạc Hiểu Nhã lập tức đỏ lên, cô vội vàng giải thích: “Em vẫn không có ý định sẽ tha thứ cho bà cụ Lạc, em nghĩ dù sao đi nữa bà cụ cũng là bà của… là mẹ của bố em.
Mặc dù trước đây bà cụ đã làm rất nhiều chuyện xấu xa nhưng dù sao bây giờ bà cụ cũng đã lớn tuổi rồi, em chỉ là sợ bà cụ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi.
Hơn nữa, em làm chuyện này cũng không phải chỉ vì bà cụ Lạc, ở đây có rất nhiều người cao tuổi khác, bọn họ có hoàn cảnh vô cùng đáng thương, vì vậy em muốn giúp bọn họ một chút.”.