Kể từ khi Lạc Quang Nhật làm ăn phá sản thì tiền trong nhà đều đã hết sạch rồi, những gì còn sót lại cũng đã nộp hết lên trên, trong nhà căn bản không dư lại bao nhiêu tiền nữa, nếu chỉ dựa vào bọn họ thì khẳng định là không trả nổi mười năm tỷ này.
Lạc Quang nhìn bà cụ Lạc đang giận dữ không thôi một cái, rồi lại nhìn đến vẻ mặt u ám của bố mình, nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta không trả được, không phải còn có Lạc Hiểu Nhã hay sao? Chẳng phải bây giờ cô ta có quan hệ rất tốt với chúng ta sao? Chúng ta là người thân duy nhất của cô ta, cô ta hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Bà cụ Lạc nghe xong thì ngây ra một lúc, ánh mắt đảo quanh, cũng bắt đầu cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Bà cụ quay đầu lại nhìn bác Lạc nói: “Đại Hùng à, hay là con đến tìm Lạc Hiểu Nhã thử nói chuyện xem? Số tiền này đối với chúng ta là lớn, nhưng đối với con bé, đối với Hoắc Tùng Quân chỉ là sợi lông trâu, chỉ cần động một ngón tay là được.”
Đúng vậy, lúc ban đầu Hoắc Tùng Quân cũng đã nói rồi, muốn đưa ba trăm năm mươi tỷ để làm sính lễ cho Lạc Hiểu Nhã, chỉ cần Lạc Hiểu Nhã đồng ý gả cho Hoặc Tùng Quân thì sẽ cầm trong tay ba trăm năm mươi tỷ, đến lúc đó mười lăm tỷ đích thực chỉ là con số nhỏ.
Bác Lạc cau chặt mày lại, lạnh lùng nhìn bà cụ Lạc và Lạc Quang, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Ông ta đang do dự, quan hệ của bọn họ với Lạc Hiểu Nhã vừa mới tốt lên một chút, ông ta còn phải dựa vào Lạc Hiểu Nhã để tiến vào Hoắc Kỳ, quan hệ còn chưa sâu, còn chưa để Lạc Hiểu Nhã có cảm giác thuộc về cái nhà này mà lúc này lại mặt dày để Lạc Hiểu Nhã trả thay bọn họ món nợ mười lăm tỷ đồng, e rằng nhất định sẽ để lại một cây kim trong lòng Lạc Hiểu Nhã.
Đến lúc đó đừng nói là có cảm giác thuộc về cái nhà này, e rằng sự ấm áp không dễ dàng gì mới hâm nóng được kia cũng không còn nữa, về sau muốn chiếm chỗ tốt cũng không thể được.
Bà cụ Lạc với Lạc Quang đều đáng thương nhìn bác Lạc, hy vọng ông ta có thể quyết đoán.
Vẻ mặt Lạc Quang càng tang tóc hơn: “Bố, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, bọn họ chỉ cho con thời gian một tuần, nếu như không trả được, e rằng bố sẽ không còn người con trai này nữa”.
“Không còn thì không còn!” Bác Lạc giận dữ rống lên, nhặt cái gậy bên cửa lên, đuổi đánh Lạc Quang khắp phòng.
“Không phải tạo đã nói với mày không được đi cá cược nữa hay sao? Tại sao mày lại không nghe lời như thế, tiền Lạc Quang Nhật làm ra lúc trước đều bị mày thua sạch rồi, bây giờ lại mang một khoản nợ lớn về cho tao, nếu mày không phải là con trai tao, tạo nhất định sẽ vứt mày ra ngoài mặc kệ mày tự sinh tự diệt rồi”
Sau cùng bác Lạc vịn lấy cái gậy, thở hổn hển, nhìn Lạc Quang bị đánh đến mức cả người đều bầm tím, bộ dáng hết sức nhếch nhác tủi thân.
Cả đời ông ta chỉ có một đứa con trai này, cho dù nó có gây họa lớn hơn nữa cũng không thể thật sự mặc kệ.
Bác Lạc nén giận, không nhìn thằng con trai chỉ biết gây họa kia nữa, thật lâu sau ông ta mới mở miệng nói chuyện: “Tao thử nghĩ cách trước đã, nếu như thật sự không còn cách nào khác thì mới đến tìm Lạc Hiểu Nhã.”
Lạc Hiểu Nhã là con át chủ bài lớn nhất của bọn họ, cái nhân tình này phải giữ lại để dùng vào phút chót.
Nếu như Lạc Hiểu Nhã thật sự vì chuyện này mà xa cách với bọn họ, thì về sau vẫn còn rất nhiều thời gian, chỉ cần ông ta năng đi lại hơn, chơi lá bài tình cảm, hẳn là vẫn có thể vãn hồi lại lần nữa.
Sau khi nghĩ kỹ rồi, bác Lạc lập tức rời khỏi nhà, bắt đầu đến tìm mấy người bạn quen biết trước kia của mình để mượn tiền.
Một lần mượn này phải chạy lòng vòng đến ba, bốn ngày.
Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn đợi bọn họ đến gõ cửa, không ngờ bọn họ lại có thể bình tĩnh như thế, nên vẫn luôn lo lắng.
Cô còn cho rằng kế hoạch của chính mình có chỗ nào sơ suất, thẳng đến khi Quý Tiêu Châu gọi điện thoại cho cô, cô mới biết kế hoạch vẫn diễn ra bình thường.
Bên phía Quý Tiêu Châu vẫn luôn phải người giúp cô canh chừng cả nhà bác Lạc, nắm rõ đến mức biết rõ mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn chạy động chạy tây để mượn tiền.
Sau khi bác Lạc thất thế, đám người vẫn luôn nịnh nọt bợ đỡ ông ta kia sớm đã tránh ông ta như tránh loài rắn rết, chỉ sợ có chút quan hệ gì đó với ông ta.
Giờ lại thấy lần này ông ta đến để mượn tiền, đã hiểu được bây giờ ông ta đã đi vào ngõ cụt rồi, về sau nhất định không trả lại được nên đều không ra tay giúp đỡ.
Bôn ba khắp nơi đến ba, bốn ngày mới mượn được không đến ba trăm triệu, số tiền đó đối với mười lăm tỷ mà nói chẳng khác gì nước bỏ biển, căn bản không có chút tác dụng nào..