Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 415: Chương 414






“Không phải một tỷ rưỡi” Lạc Quang vò vò đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của bà cụ Lạc, anh ta căng da đầu lên nói: “Là mười lăm tỷ”
“Mười lăm tỷ?” Bà cụ Lạc kêu lên một tiếng, âm thanh bén nhọn chói tai, không thể tin được mà nhìn Lạc Quang: “Cháu nói là mười lăm tỷ?”
Lạc Quang gật gật đầu, vội vã an ủi bà cụ: “Bà nội, mười lăm tỷ cũng chẳng phải con số lớn gì..”
“Sao lại không phải con số lớn!” Bà cụ nghiêm mặt, giọng nói trở nên sắc bén: “Bán cả nhà chúng ta đi cũng không đủ mười lăm tỷ, cháu, sao cháu có thể đi vay số tiền lớn như thế hả? Sao chúng ta có thể trả được hả?”
“Mười lăm tỷ cái gì? Ngay khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa.

Bà cụ Lạc và Lạc Quang đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của bác Lạc.

Cổ họng cả hai người đều nghẹn lại, giống như bị mắc thứ gì đó, nửa câu cũng không nói ra được.

“Bố, bố, sao hôm nay bố lại về? Không phải là còn hai ngày nữa sao..” Lạc Quang gượng cười, nụ cười cứng nhắc vô cùng.


Anh ta vốn tính là nói cho bà nội biết trước, sau đó đợi bộ quay về mới liên kết với bà nội thuyết phục ông ta rồi cả nhà cùng nhau đi cầu xin Lạc Hiểu Nhã đưa cho bọn họ mười lăm tỷ đồng.

Nhưng anh ta không ngờ rằng bố mình lại về trước dự kiến, còn vừa hay đụng đúng vào họng súng này.

Lạc Quang lén kéo tay áo bà nội ở phía sau, muốn bà cụ nói chuyện giúp mình.

Nhưng lúc này tâm tình của bà cụ Lạc cũng đang rất hỗn loạn.

Mười lăm tỷ này không phải là một con số nhỏ gì, cả đời này bà cụ còn chưa nhìn thấy nhiều tiền như thể bao giờ.

Gan của thằng nhóc Lạc Quang này quả lớn rồi, vậy mà lại dám đi vay nhiều tiền như thế trong một lần, nó không sợ không trả được hay sao?
“Mười lăm tỷ cái gì? Các người nói rõ ràng cho tôi”
Sao bác Lạc có thể không hiểu được ánh mắt kia của con trai mình.

Ông ta nuôi đứa con trai này bao nhiêu năm nay rồi, lẽ nào chút tâm tư này của anh ta mà ông ta còn không biết hay sao?
Trong lúc ông ta đi công tác, khẳng định anh ta lại gây họa rồi!
Cuối cùng bà cụ Lạc cũng tiếp nhận được tín hiệu của cháu trai, bà cụ cũng hiểu rõ nếu như con trai mình biết được chuyện này, chắc chắn sẽ đánh gãy chân Lạc Quang.

Bà cụ phải giúp anh ta giấu giếm chuyện này.


“Không có gì, con nghe lầm rồi, mười lăm tỷ cái gì, không có chuyện gì cả…”
“Mẹ!” Bác Lạc cau mày cắt ngang lời bà cụ Lạc: “Mẹ không cần giấu giếm nữa, khi nãy hai người nói chuyện con đã đứng ở cửa nghe rất rõ ràng, con chắc chắn đã nghe thấy con số mười lăm tỷ này.

Lạc Quang, tốt nhất là mày nói rõ cho tao biết, nếu không dù có xảy ra chuyện gì đi nữa tao cũng sẽ không giúp mày thu dọn tàn cuộc đầu, chuyện sống chết của mày, tạo cũng sẽ mặc kệ”
Lạc Quang nghe thấy những lời này mới bắt đầu thấy sợ, không dám giấu giếm nữa.

Anh ta ấp úng không dám nói là do mình cá cược thua, đến cuối cùng vẫn là bà cụ Lạc ra mặt nói thay anh ta: “Quang vốn muốn cùng bạn bè làm ăn, con cũng biết mấy bạn học này của nó đều rất có bản lĩnh, Quang cũng quá tin tưởng vào người đó nên đã đi vay nóng mười lăm tỷ để cùng tham gia, kết quả thua lỗ hết rồi”.

Lạc Quang thấy bà cụ Lạc nói giúp mình xong, cũng thuận đà nói theo: “Đúng vậy, mọi chuyện chính là như vậy.

Bố, lần đầu con làm ăn bên ngoài, không hiểu được những chuyện này, bị lừa mất mười lăm tỷ.

Con cũng không có cách nào khác nữa, con làm như vậy cũng là vì thấy nhà mình gần đây sống không được tốt đẹp, ngay cả mẹ con cũng vì lẽ đó mà rời đi, con phải chịu kích thích rất lớn, cho nên mới thề rằng phải để nhà mình sống những ngày tháng tốt đẹp hơn.


Bố, con sai rồi”
Từ nhỏ cái miệng này của anh ta đã rất biết nói chuyện, dỗ dành bà cụ Lạc cái gì cũng nghe theo anh ta, có gì tốt cũng cho anh ta hết.

Bây giờ lại bày ra bộ dạng là vì cái nhà này, khiến cho hốc mắt của bà cụ Lạc cũng đỏ lên, cảm thấy đứa cháu này làm mọi thứ đều vì cái nhà này nên mới bị lừa thảm như thế.

Vậy nên bà cụ cũng phụ họa theo: “Đúng, chuyện này không liên quan đến Quang, Quang cũng chỉ vì nghĩ cho cái nhà này, muốn trách thì trách bạn học kia của nó, không có bản lĩnh, còn bảo Quang tham gia cùng, đều trách cậu ta.”
Gương mặt của bác Lạc âm trầm hẳn đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Quang.

Mắt của bà cụ Bích hỏng rồi mới cảm thấy cháu trai của mình cái gì cũng tốt, nhưng mà bác Lạc không phải là người không biết suy nghĩ, trong mắt chỉ biết đến đứa con trai ngu xuẩn này..