Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 410: Chương 409






Đầu óc Lạc Quang choáng váng nhưng lập tức tỉnh táo lại, tựa như có trận gió lạnh thổi qua, sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh.

Thua sạch, toàn bộ bao nhiêu tiền đều thua sạch, không chỉ có tiền của bà nội mà còn cả tiền tiêu vặt đều thua hết, ngày trước còn thắng, bây giờ thì thua đến không còn gì cả, một chút sót lại cũng không có.

Trên trán Lạc Quang không ngừng toát mồ hôi, sắc mặt ảm đạm còn đôi môi thì run rẩy.

Anh ta đánh bài đã được một thời gian rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.

Thế nên trong lòng anh ta nảy sinh một chút sợ hãi, ý nghĩ muốn rút lui không kiềm chế được mà trào dâng.

“Tôi… tôi không đánh nữa, không đánh… không đánh nữa.”

Anh ta cuống quít nói muốn nghỉ chơi, cố gắng từ chối, trong đầu thì suy nghĩ phải giải thích với bà nội thế nào đây.

Nếu như bố anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh anh ta chết.

Lạc Quang nghĩ đến gương mặt bố mình lúc đó thì hai chân run cầm cập lên theo bản năng.

Lúc trước có lần anh ta đi ra từ sòng bạc bị bố bắt gặp, bố anh ta đe doạ nếu anh ta còn dám đánh bài thì sẽ chặt đứt chân anh ta ngay lập tức.

Nhà bọn họ từng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bây giờ vất vả lắm mới có thể vực dậy, nên nói gì thì nói, không thể để bổ anh ta biết chuyện này được.

Lạc Quang run lẩy bẩy muốn rút lui nhưng những người bên cạnh kéo áo anh ta lại rồi nói: “Ôi, đi rồi sao?”
“Tôi thua sạch tiền rồi, không đi thì ở lại làm gì?” Lạc Quang nghiến răng trừng mắt nhìn người này, tất cả đều là do bọn họ một mực xúi giục anh ta nên anh ta mới không có tâm trí để ý, cuối cùng thua sạch tất cả tiền..

Người nọ bị anh ta trừng mắt lên nhìn thì chẳng thèm sợ, lại còn nhìn ngược lại anh ta rồi cười mà nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy chứ? Thực ra tôi khá tin cậu, kỹ năng đánh bài của cậu rất tốt, hơn nữa cũng khá may mắn, nếu như tiếp tục đánh thì chẳng mấy chốc là có thể lấy lại vốn.

Trước đây tôi có một người bạn có tình cảnh cũng giống cậu, cậu đoán xem bây giờ người đó ra sao rồi?”
“Người đó làm sao?” Lạc Quang bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.

Người nọ nhìn anh ta rồi nở nụ cười thần bí mà nói: “Bây giờ người đó đã thành lập được công ty riêng, cuộc sống gia đình thoải mái, đầm ấm, người đẹp không ngừng vây quanh, lại còn thường xuyên xuất ngoại du lịch, cậu ngưỡng mộ không?”
Đúng là trong mắt Lạc Quang có thoáng qua một chút ngưỡng mộ, đó chính là lý tưởng cả đời của anh ta.


Người nọ thấy anh ta hơi động lòng, ánh mắt cũng đã dao động thì tiếp tục nói: “Sau khi gỡ gạc lại, cậu có thể lấy tiền làm vốn khởi đầu gây dựng sự nghiệp.

Người anh em, vừa nãy tôi đứng cạnh nhìn cậu chơi, cảm thấy cậu thật sự rất lợi hại.

Có công mài sắt có ngày nên kim, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi”
“Nhưng tôi không có tiền” Lạc Quang cắn răng, anh ta cũng muốn tiếp tục lắm nhưng anh ta không có tiền, có thực mới vực được đạo chứ.

Người nọ cười một tiếng, chỉ phía trước nói: “Vậy là cậu không biết rồi.

Cậu có thể qua bên kia vay tiền, sau khi thắng thì trả lại.”
Lạc Quang nghe vậy thì hơi chần chừ, lắc đầu theo bản năng: “Không được, không được, tôi không thể vay tiền.”
Nói là vay tiền vậy thôi nhưng Lạc Quang biết, ở nơi này, làm sao tiền vay có thể giữ nguyên giá được, chắc chắn là cho vay nặng lãi.

Anh ta thua sạch hết tiền, cùng lắm là bị bố đánh một trận.


Nhưng nếu anh ta vay nặng lãi, đến lúc không trả nổi, lãi chồng lãi, bổ nhất định đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Người đó thấy anh ta không bị mình dụ dỗ thì trong lòng bắt đầu cảm thấy phiền phức.

Nếu để người này đi thì không biết bao giờ anh ta mới tới.

Lúc người đó đang nghĩ cách thuyết phúc Lạc Quang thì đột nhiên có người chen vào, đến bên cạnh nhìn Lạc Quang một cái rồi nói bằng giọng vui vẻ.

“Lạc Quang, là cậu thật này, vừa rồi tôi nhìn thấy cậu nhưng sợ nhận nhầm người nên không dám gọi.”
Lạc Quang nhìn thấy người nọ thì hơi sửng sốt, người vừa lên tiếng chào hỏi là bạn học trước kia của anh ta, mấy ngày trước còn gặp qua một lần..