Lạc Hiểu Nhã đã nhìn thấy tin tức, sau khi bị vạch trần trên Weibo thì không ngừng được chú ý, đã khiến cho người bên trên coi trọng, bác Lạc bị cách chức, bồi thường không ít tiền, gần như là dùng hết toàn bộ vốn liếng mới miễn cưỡng không bị bắt ngồi tù.
Bà cụ Lạc có thể đến gây chuyện ở công ty, chắc là trong lòng đã biết rõ ràng chuyện này là do cô để cho người ta làm, lúc này sao có thể có thái độ tốt như vậy đối với cô, nhất định là có gì đó.
Trong đầu cô rất nhanh đã tính đến nhiều khả năng, cuối cùng chỉ còn lại một suy đoán, đó chính là Hoắc Tùng Quân.
Dưới cái nhìn của cô thì Hoắc Tùng Quân chỉ là Hoắc Tùng Quân, nhưng mà trong mắt lũ quỷ hút máu nhà họ Lạc kia, đúng là miếng bánh thơm ngon, hận cả nhà không thể nhào đi lên, mỗi người gặm một miếng.
Sau khi nghĩ rõ ràng động cơ của bà cụ, sắc mặt của Lạc Hiểu Nhã mới buông lỏng.
Bà cụ thấy thái độ của Lạc Hiểu Nhã, trong lòng oán hận một trận, nhưng mà trên mặt càng cười sâu hơn, nếp nhăn ép chồng lên nhau: “Nhìn con kìa, nói cái gì vậy? Bà là bà nội của con, sao lại không biết con ở chỗ này được.
Con nghĩ chút đi, Hoắc Tùng Quân nhiều tiền như vậy, vậy mà chỉ mua cho con nhà loại này, cũng quá cũ rồi, thua xa so với nhà trước kia của con.”
Lạc Hiểu Nhã nở nụ cười lạnh, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: “Bà muốn nói cái gì thì trực tiếp nói, đừng có vòng vo nữa”
Hôm nay cô bận rộn cả ngày, đang rất mệt mỏi, bà cụ này còn nói nhăng nói cuội, cô lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà nghe mấy lời nói nhảm dối trá này của bà cụ.
“Hiểu Nhã, bên ngoài nói chuyện không tiện, có thể để bà vào trong rồi nói hay không?” Bà cụ dậm dậm chân mình, giương mắt mong chờ nhìn Lạc Hiểu Nhã.
Lần này bà cụ đến là mang theo nhiệm vụ tới, chỉ cần Lạc Hiểu Nhã để bà cụ vào nhà, bà cụ sẽ ở lì không đi, Lạc Hiểu Nhã cũng không thể đuổi bà cụ đi.
Sau khi bà cụ ở lại, chủ chủ động lấy lòng, quan tâm, chăm sóc Lạc Hiểu Nhã, tính cách Lạc Hiểu Nhã dễ mềm lòng, nhất định sẽ nhận lại bà cụ một lần nữa.
Đến lúc đó, bà cụ cùng một nhà con cả có thể đi theo hưởng phúc cùng Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã nhìn sống lưng còng xuống của bà cụ, dáng vẻ đáng thương đấm chân, mắt híp híp, lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Đúng lúc trên mặt bà cụ lóe lên nụ cười, Lạc Hiểu Nhã nhanh chóng mở cửa, sau đó chuồn vào, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bà cụ còn chưa kịp mơ mộng, nhìn cánh cửa đóng chặt, sắc mặt vặn vẹo.
Lạc Hiểu Nhã đáng chết, thậm chí còn không cho bà vào cửa, con bé tạp chủng, con tiện nhân, giống y như Lạc Quang Nhật, sinh ra chính là để trêu tức bà cụ.
Lúc bà cụ đang chửi thầm, cửa đột nhiên mở.
Sắc mặt của bà cụ còn chưa kịp thu lại, đã bị Lạc Hiểu Nhã thấy hết, sắc mặt dữ tợn kia, phối thêm ánh đèn có chút tối tăm, đúng thật là càng giống ác quỷ.
Khóe miệng Lạc Hiểu Nhã cong lên độ cong châm chọc, chỉ sợ bà cụ bình thường quen sống trong nhung lụa rồi, thật vất vả giả vờ ăn nói khép nép trước mặt cô, kết quả là chút thời gian ấy cũng không nhịn được.
Cô đem một cái ghế ra, sau đó một lần nữa đóng cửa lại, chỉ vào cái ghế nói: “Nếu bà mệt mỏi, ngồi ghế đi, tôi sẽ không để bà vào cửa, tôi không yên tâm về nhân phẩm của bà”
Sắc mặt của bà cụ thay đổi liên tục, không nghĩ tới cô cảnh giác với bà cụ như vậy, kế hoạch ban đầu hiện tại đã không thể dùng, chỉ có thể nghĩ cách khác để cô chủ động giữ bà cụ lại.
Bà cụ không từ chối cái ghế kia.
Đúng là bà cụ đã đến đây từ rất sớm, nhưng mà Lạc Hiểu Nhã rất lâu sau chưa về.
Lúc bà cụ hùng hùng hổ hổ muốn rời đi, nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, mới đứng lại.
Giờ bà cụ đã có chút đứng không được.
Lạc Hiểu Nhã cũng thấy được chân bà cụ đang run rẩy, mặc dù chán ghét bà cụ, nhưng mà dù sao bà cụ cũng là một người già.
Cô sẽ không trơ mắt nhìn bà cụ mệt mà ngã sấp xuống, chuyện này không phù hợp với phong cách làm việc của cô.
Nhìn bà cụ ngồi xuống, Lạc Hiểu Nhã mới mở miệng hỏi: “Nói đi, các người lại có ý đồ gì?”
Nụ cười trên mặt của bà cụ Lạc ngưng một chút, trong lòng chê Lạc Hiểu Nhã nói chuyện khó nghe, bà cụ thở dài nói: “Bà biết con oán hận bà và bác cả cướp đi tài sản của bố con, nhưng mà con không suy nghĩ đi, lúc đó, con với mẹ con là cô nhi quả phụ, cầm những tài sản đấy như con nít ôm vàng qua đường, làm sao có thể giữ được, chúng ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho hai mẹ con”
“Dừng lại dừng lại” Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã không kiên nhẫn, giơ tay làm động tác kêu dùng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ: “Đừng nói những lời nói giả dối này nữa, coi như các người muốn giúp hai mẹ con chúng tôi giữ tài sản, vậy tại sao lại thừa dịp tôi mù, mẹ tôi bệnh nặng, đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà, các người là muốn nhổ cỏ tận gốc, phòng ngừa sau này chúng tôi đòi lại tài sản của bố tôi.”
Bà cụ im một lúc, trách cứ nhìn cô: “Con sao có thể nghĩ như vậy, nghĩ bà và bác của con tệ như thế.”
“Không phải tôi nghĩ các người quá xấu, là tôi từ nhỏ đến lớn, chưa thấy các người tốt lúc nào”
Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng: “Tôi không phải đứa con nít ba tuổi, bà không cần dùng loại lời nói này lừa tôi, tôi mặc dù không có người thân, nhưng mà cũng không cần bọn quỷ hút máu các người cho tôi ấm áp.
Nếu bà muốn cùng tôi đàm phán cái gì, thì thành thật nói ra mục đích của mình, nghiêm túc đàm phán với tôi, nếu còn đánh bài tình cảm, thang máy chỗ này, cầu thang bên kia, tạm biệt không tiễn”.
Lời nói này của cô triệt để phá hỏng giấc mộng của bà cụ, bà cụ trừng đôi mắt tam giác âm trầm, nhất thời ngay cả lời nói cũng nói không được..