Lạc Hiểu Nhã rất bất ngờ khi nghe thấy lời đề nghị của anh ta, trong lòng của cô đột nhiên có một luồng gió ấm áp: “Cảm ơn anh, Trần Thanh Minh”
“Cảm ơn cái gì chứ! Chúng ta không phải là bạn bè với nhau sao!” Trần Thanh Minh cười nói.
Nhưng ngay sau đó, gương mặt tuấn tú ấm áp ấy bỗng trở nên căng thẳng, nghiêm túc: “Vì vậy, cô nhất định phải nói chuyện này với Hoắc Tùng Quân.
Nếu anh ta biết tôi đóng băng hoạt động của cô, nói không chừng, anh ta sẽ xé nát cải xác này của tôi mất.”
Lời nói này của anh ta có thể nghe ra được cả sự sợ hãi ở trong đó.
Lạc Hiểu Nhã không nhịn được bật cười: “Được rồi, được rồi.
Chút nữa, tôi sẽ nói với anh ấy.
Nhưng chuyện này càng ít người biết sẽ càng tốt.
Có như vậy thì An Bích Hà mới có thể hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật, Phương Ly cũng sẽ càng thêm hận cô ta”
Cô có thể dựa chuyện của Phương Ly mà khiến cho An Bích Hà thêm tin tưởng.
Đến lúc đó, khi hai người đấu đá lẫn nhau, cô chỉ cần đứng ở bên cạnh xem kịch là được rồi.
Thật ra Trần Thanh Minh cũng đã sớm chuẩn bị kỹ việc này.
“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị tốt cho trò chơi này rồi”
Thứ nhất, là chủ của một công ty, anh ta muốn mở rộng doanh nghiệp của mình.
Thứ hai, anh ta muốn lấy người con gái mà mình thích, tự do kết hôn, không cần phải quan tâm đến môn đăng hộ đối.
Chỉ cần hai yêu cầu này được thực hiện là anh ta đã đủ thỏa mãn rồi.
Lạc Hiểu Nhã thấy tâm trạng của anh ta không tệ, thì thở dài một tiếng trong lòng.
Để cho Trần Thanh Minh phải làm chuyện này, thật ra, cô cũng cảm thấy rất băn khoăn, không phải làm sao cho đúng.
Nhưng hiệu quả của cách này lại là tốt nhất, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Vừa cúp điện thoại của Trần Thanh Minh xong, ngay sau đó, cô lại nhận được điện thoại từ Hoắc Tùng Quân.
Khóe môi của Lạc Hiểu Nhã không tự chủ được mà cong lên.
Cô khẳng định anh đã biết chuyện Trần Thanh Minh tỏ tình.
Điện thoại được kết nối, nhưng cô không thấy Hoắc Tùng Quân lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe được tiếng thở có chút nặng nề của anh ở đầu bên kia.
Qua một lúc lâu, anh mới cẩn thận nói ra: “Hiểu Nhã, em có muốn đi du lịch không? Mấy ngày này, anh sẽ sắp xếp công việc, dành ra một chút thời gian để đưa em đi chơi”
Lạc Hiểu Nhã nghe được lời này, nụ cười trên môi của cô càng sâu hơn, đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng rực rỡ.
“Sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này thế?”
Hoắc Tùng Quân có chút ấp úng: “Không! Không có chuyện gì cả! Chỉ là anh thấy gần đây em hơi mệt mỏi, công việc lại bận rộn, không có thời gian nghỉ gơi..”
Lạc Hiểu Nhã bật cười, không tiếp tục đùa với anh nữa: “Hoắc Tùng Quân, anh yên tâm, em không sao đâu.”
Hoắc Tùng Quân có chút đình trệ, hỏi: “Em biết chuyện của Trần Thanh Minh rồi sao?”
Biết anh không nhìn thấy được, Lạc Hiểu Nhã vẫn gật đầu: “Em không chỉ biết đâu! Chuyện đó là chủ ý của em mà”
“Chủ ý?” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân lộ ra tia nghi vấn.
Lạc Hiểu Nhã nói lại kế hoạch của mình cho Hoắc Tùng Quân nghe.
Qua thật lâu, bên kia mới đáp lại: “Hiểu Nhã, rốt cuộc trong đầu của em chứa cái gì mà sao em lại có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy hả?”
Chữ cuối của anh dường như mang theo ý cười, giống như một móc cậu nhỏ, móc trúng vào tâm tư của Lạc Hiểu Nhã.
Cô cảm thấy lỗ tại của mình rất ngứa ngáy, khó chịu.
“Anh cảm thấy ý tưởng này không tốt sao? Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt hỏi.
Hoắc Tùng Quân cười khẽ: “Không, ý tưởng này không tệ! Chuyện này vừa tốn ít sức, vừa có thể tìm ra kẻ nội giám của An thị.
Em không biết, sau khi An thị xảy ra chuyện, toàn bộ công ty của bọn họ đều rất cẩn trọng.
An Vu Khang mặc dù không có năng lực cao siêu, nhưng ông ta hành sự vô cùng cẩn thận.
Biện pháp này của em đúng là giúp ích rất nhiều”..