Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 364: Chương 363






Lúc bác Lạc bị lãnh đạo khiển trách thì bà cụ Lạc cũng đã chạy đến công ty của Lạc Hiếu Nhã.

Lần này ở cổng không có ai, bà cụ nhân lúc bảo vệ không chú ý thì chạy thẳng vào trong.

Lúc An Bích Hà yêu cầu họ đến gây phiền phức cho Lạc Hiếu Nhã thì đã nói cho họ biết địa chỉ công ty cô.

Bà cụ đi thẳng vào mà không gặp trở ngại nào rồi xông thẳng vào trong bằng sự tức giận.

Nhân viên ở quầy lễ tân thấy bà cụ Lạc hung hăng xong vào, không coi ai ra gì như thế thì sợ đến ngẩn người nên vội vàng ngăn bà cụ lại: “Ôi chao, bà đến đây tìm ai thế ạ? Đây là công ty của chúng tôi, không phải chỗ để bà làm loạn đâu.”
Không tìm được Lạc Hiếu Nhã nên bà cụ đang vô cùng tức giận, thấy nhân viên quầy lễ tân chạy ra ngăn cản mình thì nắm lấy cánh tay cô ta rồi ghim chặt móng tay của mình vào, bóp thật chặt rồi nói bằng giọng tàn nhẫn: “Lạc Hiếu Nhã đang ở đâu? Con khốn nạn đó đang ở đâu?”
Cô nhân viên bị đau thì kêu lên, vội vàng hất tay bà cụ ra rồi nhíu mày: “Bà là gì của nhà thiết kế Lạc? Bà tìm cô ấy có chuyện gi?”
“Tao là bà nội nó” Bà cụ Lạc trợn trừng hai mắt rồi nhìn thẳng vào cô nhân viên: “Dẫn tạo đi gặp nó, tạo có chuyện cực kỳ quan trọng phải nói.


Nếu mày làm chậm trễ thời gian của tao thì mày không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Cô nhân viên cho rằng thực sự đã có chuyện gì xảy ra nên không dám chậm trễ mà dẫn bà cụ đến bộ phận thiết kế ngay lập tức.

Nhưng cũng vô ích, Lạc Hiếu Nhã không có mặt ở công ty mà đã đi tìm Cách Lệ Tâm rồi.

Nghe cô nhân viên giải thích nhưng bà cụ vẫn không tin mà cho rằng sau khi gài bẫy bác Lạc, Lạc Hiếu Nhã phải trốn chui trốn nhủi nên mới nhờ đồng nghiệp của mình che giấu giúp cho.

Không thấy Lạc Hiếu Nhã đâu nên bà cụ xông thẳng vào trong rồi làm ầm lên: “Chúng mày mau đưa Lạc Hiếu Nhã ra đây, tao biết nó đang ở đây, đừng hòng lừa tạo”.

Dù đồng nghiệp trong bộ phận có giải thích như thế nào thì bà cụ vẫn không tin, mà đã không tin thì bà cụ sẽ quấy rầy không cho ai làm việc.

Một đồng nghiệp thấy không còn cách nào khác nên vội vàng đi tìm Trần Thanh Minh, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ta nghe.

Trần Thanh Minh nhớ tới bà cụ không nói lý lẽ đó thì vẻ mặt nghiêm túc hắn lại: “Để tôi qua đó xem thế nào, cậu gọi bảo vệ dưới tầng để họ dẫn người lên đây”
Có những người chỉ biết ỷ lại vào tuổi tác của mình mà không tôn trọng người khác, nghĩ rằng tất cả mọi người đều phải nhường nhịn mình nên muốn làm gì thì làm, hoành hành ngang ngược.

Như vậy nên giới trẻ ngày càng có cái nhìn không hay về người lớn tuổi.

Thế nên nếu cần thiết thì cứ áp dụng biện pháp mạnh, nếu không thì họ sẽ chẳng bao giờ biết mình đã gây phiền phức cho người khác như thế nào.

Trần Thanh Minh đi thẳng tới bộ phận thiết kế như sấm rền gió cuốn, anh ta chưa kịp bước chân vào phòng làm việc thì đã nghe thấy tiếng quát vô cùng chói tai: “Nếu hôm nay chúng mày không giao Lạc Hiếu Nhã ra đây thì tao sẽ không đi đâu hết.

Để tao nói cho chúng mày biết, đừng tưởng to lớn tuổi mà muốn lừa như thế nào thì lừa nhé”
Trần Thanh Minh nhíu mày, loại người đã già mà còn quấy nhiễu như thế này khiến người ta nhìn mà chán ghét, nhất là với loại người có thể chiếm đoạt tài sản của con trai, đuổi con dâu đang bị bệnh nặng đi như bà già này.


“ồn ào cái gì? ồn ào cái gì hả?” Anh ta không nhịn được nữa nên bước thẳng vào phòng rồi quát ầm lên.

Ngày thường Trần Thanh Minh rất ít khi nổi nóng nhưng dáng vẻ tức giận của anh ta trông cũng khá đáng sợ.

Tiếng quát ấy đã khiến bà cụ Lạc im bặt.

Tiếng kêu than của bà cụ dừng lại một chút rồi nhìn sang người vừa bước vào cửa thì nhận ra Trần Thanh Minh ngay lập tức.

Vậy là bà cụ nhào vào đánh anh ta: “Mày, tao nhớ ra mày rồi, hồi trước tạo nhìn thấy mày với con Lạc Hiếu Nhã ở cùng một chỗ.

Mày là ông chủ của nó thì chắc chắn mày biết rõ nó đang ở đâu”
Trần Thanh Minh thấy bà cụ đang lao về phía mình thì hơi nghiêng người sang một bên.

Bà cụ nhào vào khoảng không, bám vào bàn làm việc mới có thể miễn cưỡng dừng lại.

Bà cụ xoay đầu trừng mắt nhìn Trần Thanh Minh: “Mày… Mày dám né ra à? Mày có biết là suýt chút nữa tao đã ngã xuống rồi không? Nếu tao ngã thì mày có đền nổi không?”
Trần Thanh Minh chỉnh lại cổ áo của mình rồi nhìn bà ta bằng về mặt thờ ơ xen lẫn khinh thường: “Chắc bà đây hiểu lầm gì rồi, bà nhào tới chỗ tôi trước mà, ai biết bà có ý đồ gì.


Hành động của tôi thuộc về phản xạ tự vệ.

Dù bà có ngã thì cũng không phải trách nhiệm của tôi.

Bà đừng nghĩ là có thể đổ tội lên đầu tôi được, ở đây còn có camera đấy.”
Anh ta nói xong thì chỉ chỉ về camera trong phòng, vẻ mặt bà cụ ngưng trệ lại rồi cắn cắn răng.

Thảo nào thằng khốn này và Lạc Hiếu Nhã có quan hệ rất tốt, ra là cá mè một lứa, đều xảo quyệt, giả nhân giả nghĩa như nhau.

“Tao không cần biết, nếu hôm nay chúng mày không giao Lạc Hiếu Nhã ra đây thì tao sẽ không đi đâu hết!” Bà cụ ngồi thẳng xuống đất rồi cười lạnh lùng: “Tao đã hỏi thăm rồi, trong tòa nhà này không chỉ có công ty chúng mày, tao nghĩ chắc là chúng mày cũng phải biết xấu hổ chứ nhỉ?”
Trần Thanh Minh đã đoán được ngay từ đầu là bà cụ sẽ nói như vậy nên anh ta cũng chẳng sợ: “Nếu bà muốn ngồi thì cứ ngồi, nếu cần thì cứ hét lên hai tiếng, chúng tôi sẽ đến xem trò hề dang dở của bà nhé.”.