“Thế nhưng mẹ vẫn chưa ưng Lạc Hiếu Nhã lắm đâu.
Con cưới nó thì cứ cưới nhưng đừng nghĩ là mẹ thích nó.”
Chí ít thì cho đến bây giờ bà ấy vẫn không thích cô!
Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười: “Bà có thích hay không không quan trọng, tôi cũng không có ý định để hai người sống chung một nhà”
Anh vừa nói xong thì mẹ Hoắc tức giận ngay lập tức.
Đứa con trai này đang cố tình làm bà ấy tức giận đây mà.
Biết trong lòng Hoắc Tùng Quân, mình không quan trọng bằng Lạc Hiếu Nhã nhưng mẹ Hoắc vẫn nổi máu ghen tỵ rồi xoay người rời đi trong sự tức giận.
Hoắc Tùng Quân nhìn qua đống tài liệu trên bàn, cuối cùng vẫn quyết định tối nay sẽ tăng ca một buổi, bây giờ đi xem Lạc Hiếu Nhã trước đã.
Theo như anh được biết thì hai ngày nay Sở Minh Nguyệt và Châu Hữu Thiên đã đi du lịch nên trong nhà chỉ còn một mình Hiếu Nhã.
Chân cô bị thương nên chắc chắn có nhiều chuyện cô không thể tự mình giải quyết được.
Nói không chừng có khi cô còn chưa thay cả thuốc ấy chứ.
Hoắc Tùng Quân nghĩ vậy thì lập tức ra khỏi nhà rồi chạy đến nhà Lạc Hiếu Nhã.
Sau khi nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau Lạc Hiếu Nhã mới nhảy lò cò đi ra, cô nhe răng trợn mắt rồi mới mở cửa.
Thấy người đứng bên ngoài là Hoắc Tùng Quận thì cô sững người: “Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Tùng Quân thấy cô đang đứng nhón nhón chân thì ánh mắt âm u cả lại, anh ôm ngang người cô lên: “Sao chân bị thương mà em không nói cho anh biết?”
Lạc Hiếu Nhã bị anh bể ngang lên một cách đột ngột nhưng cũng không kinh ngạc lắm.
Cô ôm lấy cổ anh rồi cà cà vào người anh: “Mẹ nói cho anh biết à?”
Đến giờ cũng chỉ có mẹ Hoắc là người duy nhất biết cô bị thương.
Hoắc Tùng Quân gật đầu rồi đặt cô xuống ghế sô pha.
Lạc Hiếu Nhã thấy anh thừa nhận thì hơi ngạc nhiên, chuyện này cũng là quá rồi đấy, không ngờ mẹ Hoắc lại nói cho Hoắc Tùng Quân biết chuyện cô bị thương.
Chẳng phải thời gian qua bày vẫn luôn phản đối chuyện hai người qua lại với nhau hay sao?
Cô đang suy nghĩ thì Hoắc Tùng Quân đã xách một cái ghế đẩu đến trước mặt cô rồi đặt chân cô lên chân anh.
“Đúng như anh nghĩ”.
Giọng nói trầm trầm của anh kéo suy nghĩ của Lạc Hiếu Nhã trở về hiện tại.
Cô sững người rồi hỏi anh bằng vẻ nghi hoặc: “Anh nói gì cơ?”
“Đúng là em vẫn chưa thay thuốc.” Hoắc Tùng Quân nhìn vết thương lẫn với máu trên chân cô thì vẻ mặt trở nên âm trầm, trong mắt thì tràn ngập sự đau lòng: “Sao em không biết yêu thương bản thân gì hết vậy?”
Vết máu đã khô lại làm hiện ra những nếp nhăn quanh vết thương, ẩn hiện trên làn da trắng nõn của cô trông có vẻ nghiêm trọng.
“Thực ra vết thương cũng không sâu lắm, chỉ chảy máu một chút thôi” Lạc Hiếu Nhã sờ sờ tóc rồi nói bằng giọng ngượng ngùng: “Không phải có anh yêu thương em rồi à?”
Hoắc Tùng Quân liếc nhìn Lạc Hiếu Nhã khiến cô hơi chột dạ.
Thấy vẻ mặt khinh bỉ của anh thì cô mới nói nhỏ: “Em biết rồi mà, sau này em không như vậy nữa.”
Có được lời cam đoan của cô, vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân mới khá lên một chút.
Anh cẩn thận tháo lớp băng quấn trên chân cô ra, thấy vết thương đã kết tụ lại thì dùng nước thuốc lau vết máu xung quanh một cách cẩn thận.
Vì sợ cô đau nên cứ lau được một lúc là anh lại hỏi, như thể đêm đó anh tự xử lý vết thương cho mình vậy.
Lạc Hiếu Nhã không nhịn được nên che miệng cười: “Hoắc Tùng Quân, anh cũng làm quá rồi đó, không đau như vậy… A!”
Cô chưa nói xong thì đã run lên rồi thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm miếng bông nhìn mình: “Em không đau là vì anh không dùng lực.
Tuy vết thương không sâu nhưng trầy xước khá nhiều, sao mà không đau cho được?”
Trên mặt anh không có biểu cảm gì cả, tuy giọng nói nghe có vẻ bình thường nhưng Lạc Hiếu Nhã có thể cảm nhận được anh đang giáo huấn cô một trận nên cô rúc đầu vào một góc, không dám bắt chuyện với anh nữa.
Hoắc Tùng Quân thấy cô biết điều như thế thì mới tiếp tục xử lý vết thương trên bàn chân cho cô..