Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 343: Chương 342






Hoắc Tùng Quân vốn vẫn cho rằng đây chỉ là câu chuyện đùa.

Người không đứng đắn như Châu Hữu Thiên chỉ cần nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đều nói là anh ta đang yêu nên hai người cũng đã quen rồi.

Nhưng mà lần này không giống.

Lần này Châu Hữu Thiên lại nói đầy quang minh chính đại: “Đừng có nói linh tinh.

Tớ thật sự đã yêu rồi, tớ đã gặp được cô gái của đời mình rồi.

Chính là bạn của Lạc Hiếu Nhã, Sở Minh Nguyệt! Mọi người có nhớ không? Cô ấy đồng ý làm bạn gái của tớ rồi!”
Nói xong thì gửi một đống biểu tượng cảm xúc, hết sức rạo rực, vô cùng vui vẻ, giống như muốn bay ra khỏi màn hình vậy.

Rất slaau sau, trong nhóm vẫn không có chút động tĩnh nào cả.

Hoắc Tùng Quân nhìn chằm chằm tin nhắn của Châu Hữu Thiên.


Đột nhiên hiểu rõ, chẳng trách sáng nay Hiếu Nhã lại đối xử với mình như vậy.

Hóa ra là do tên nhóc Châu Hữu Thiên này gây chuyện.

Anh vừa mới nói cho Hiếu Nhã rằng Châu Hữu Thiện là một người đào hoa, tính tình thất thường thì anh ta lại lập tức theo đuổi bạn tốt nhất của cô, khó trách Hiếu Nhã lại giận cá chém thớt lên mình.

Nếu như anh có em gái ruột mà lại bị Châu Hữu Thiện theo đuổi đã vậy còn theo đuổi thành công thì chắc chắn anh cũng sẽ không nhịn được mà cắt đứt mối quan hệ này, đánh chết tên nhóc Châu Hữu Thiên!
Rất lâu sau, Lâm Bách Vĩ mới gửi vài biểu tượng dấu chấm than.

Sau đó bí mật gửi tin nhắn riêng cho Châu Hữu Thiên: “Cậu nghiêm túc sao?
Nếu như lần này cậu dám phụ lòng Sở Minh Nguyệt thì anh Hoắc của chúng ta và Hiếu Nhã cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Vừa gửi xong tin nhắn này thì Châu Hữu Thiên đã trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Lần này tớ thật lòng đấy.

Tớ thật sự rất thích Minh Nguyệt nhà chúng ta.”
Anh ta gửi tin nhắn âm thanh đến, giọng nói hết sức nghiêm túc.

Khi nhắc đến tên của Sở Minh Nguyệt thì tràn ngập tình yêu.

Lâm Bách Vĩ nói thẳng: “Gửi vào trong nhóm để cho anh Hoắc nghe đi.”
Không lâu sau, ở trong nhóm, Châu Hữu Thiên lại gửi tin nhắn âm thanh này đến.

Ngay sau đó thề độc với phía Hoắc Tùng Quân: “Nếu như tớ phụ lòng Sở Minh Nguyệt thì tớ! Tớ sẽ tự mình đến Châu Phi đào mỏ trong ba tháng.”
Hoắc Tùng Quân và Châu Hữu Thiên đã là anh em tốt nhiều năm như vậy nên cũng nghe ra giọng điệu nghiêm túc của anh ta.

Mặc dù không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà ít nhất bây giờ anh ta thật sự rất thích Sở Minh Nguyệt, nghiêm túc với tình cảm của cô ấy.

Anh thoáng bình tĩnh lại, gửi chụp màn hình tất cả những lời này, kể cả giọng nói cho Lạc Hiếu Nhã.


Qua rất lâu, bên kia mới gửi lại cho anh một biểu tượng cảm xúc.

Hoắc Tùng Quân hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Hiếu Nhã không chặn anh mà lại gửi cho anh biểu tượng cảm xúc.

Nguy cơ của anh cũng đã được giải trừ rồi.

Anh nghĩ đến những chuyện sau này, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng phải cẩn thận lấy lòng ai như vậy, cũng không cần phải quan tâm người khác cảm thấy như thế nào.

Không ai dám không nể mặt anh, anh sống thoải mái phóng khoáng, thích gì làm đấy.

Nhưng mà tại sao bây giờ lại càng ngày càng phát triển theo hướng bị vợ quản chặt vậy.

Rất lâu sau, anh mới thở dài.

Quên đi! Bị vợ quản thì bị vợ quản thôi.

Như vậy chắc cũng rất hạnh phúc.


Trong nhóm lại vang lên tiếng định đóng đinh đông.

Âm báo liên tục, Hoắc Tùng Quân mới liếc qua đã nhìn thấy ở trong nhóm, Châu Hữu Thiên đang nhảy lên nhảy xuống, không ngừng quét sạch màn hình, chia sẻ cuộc sống thường ngày của người đang yêu.

Vừ mới đồng ý mà bọn họ đã hẹn hò rồi sao?
Đã vậy còn cùng nhau đến công viên trò chơi?
Lại còn cầm tay nhau?
Anh lướt tin nhắn trên màn hình, thậm chí còn có những chuyện mà anh với Lạc Hiếu Nhã còn chưa làm được.

Sắc mặt của Hoắc Tùng Quận tối sầm lại, gõ từng chữ một: “Nếu như cậu muốn lập tức đến Châu Phi, yêu xa với Minh Nguyệt yêu dấu của cậu thì cậu cứ gửi thêm đi.”
Sau khi tin nhắn được viết hoa và in đậm được gửi đi, trong nháy mắt, trong nhóm không còn chút động tĩnh nào cả.

Châu Hữu Thiên sợ hãi.

Lúc nãy Lâm Bách Vĩ còn im lặng, nhìn thấy tình cảnh này thì cười to, lăn lộn đầy vui sướng..