Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 340: Chương 339






An Vu Khang nhìn cô ân cần, hiền lành, đức độ, dáng vẻ lại xinh đẹp như hoa nên lại càng yêu thích cô.

Chỉ sau hai ba tiếng, mối quan hệ của hai người đã phát triển rất nhanh chóng, giữa bọn họ có sự mập mờ như có như không.

Lúc An Vu Khang rời đi cũng có chút lưu luyến không lỡ, Sở Hân thì đứng ở cửa vẫy tay với ông ta.

Nhìn cô tựa lên khung cửa với dáng vẻ thùy mị khiến người ta vô cùng yêu thích.

Rốt cuộc thi An Vu Khang cũng không thể tiếp tục kìm nén mà chạy đến ôm cô ta vào lòng: “Sở Hân à! Em đi theo anh đi.

Anh bảo đảm chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt.

Mặc dù hiện tại anh thể cho em danh phận, nhưng mà những thứ vợ anh có thì em đều sẽ có”
Sở Hân vùi mặt trong lồng ngực của ông ta, rất lâu sau mới sẽ gật đầu.

An Vu Khang vô cùng vui mừng.

Ngay sau khi xe của ông ta rời khỏi tầm mắt, sắc mặt của Sở Hân trầm xuống, dáng vẻ dịu dàng như nước trên mặt đã hoàn toàn biến mất.


Cô ta vào trong nhà và gọi điện thoại “Tổng giám đốc Hoắc! Tôi đã gặp An Vu Khang rồi.

Ông ta rất thích tôi.

Anh yên tâm.

Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết tất cả những tin tức mà anh cần.”
Sở Hân nghe người ở đầu dây điện thoại bên kia dặn dò, gật đầu rồi tắt điện thoại.

Nhìn thấy những món đồ trưng bày tinh xảo trong phòng thì khẽ cười.

Cô ta không hề mất trí nhớ mà là Hoắc Tùng Quân dựa theo hình mẫu lý tưởng của của An Vu Khang rồi cố ý bảo cô đến.

Vốn Sở Hân làm trong câu lạc bộ đêm suýt bị người ta đánh chết.

Nhà họ Hoắc đã cho người cứu cô ta nên cô ta vẫn luôn rất biết ơn.

Khi nhà họ Hoắc chuộc cô ta ra, bảo cô ta đến tiếp cận An Vu Khang, cô cũng vô cùng vui vẻ.

Trước kia, công việc của cô ta chính là đón tiếp đủ loại đàn ông, bây giờ đã lớn tuổi rồi nên sớm cũng không có cách nào để cạnh tranh với những cô gái trẻ tuổi.

Hoắc Tùng Quân giao cho cô ta nhiệm vụ này lại vừa hay rất hợp với tâm tư của cô.

Đây cũng chính là lối thoát duy nhất của cô ta.

Sở Hân ngâm nga, thu dọn anh thừa thịt nguội ở trên bàn, vừa suy nghĩ xem phải làm sao để cho An Vu Khang nới lỏng cảnh giác rồi dò hỏi được những tin tức mà tổng giám đốc Hoắc cần.

An Vu Khang không thể kiểm soát được cảm xúc mà về đến nhà, vừa hay gặp mẹ An đi ra từ trong phòng.

Mẹ An nhìn dáng vẻ ông ta cực kỳ phấn khởi thì trong ánh mắt thoáng hiện lên sự nghi ngờ: “Sao muộn như vậy rồi mà ông mới về, Không phải là ông đã rời khỏi công ty từ rất sớm sao? Đã gần ba giờ rồi!”.

Vẻ mặt của An Vu Khang ngưng trệ, nói: “Tôi đói bụng nên ra ngoài ăn cơm.

Tôi đã bận rộn cả ngày rồi mà giờ mới được ăn bữa cơm đầu tiên”

Quả thật là từ trên người ông ta, mẹ An thoáng ngửi thấy mùi thức ăn, trong lòng cũng tin tưởng, thuận miệng nói: “Hôm nay ông cũng cười nhiều hơn trước kia.

Có chuyện tốt gì sao?”
An Vu Khang không chịu được bà ta hỏi lung tung này kia, so với sự dịu dàng của Sở Hân thì lại càng thấy phiền phức, thuận miệng nói: “Chuyện của công ty đã được giải quyết ổn thỏa.

Tôi có thể không vui được sao?”
Mẹ An vô duyên vô cớ nhận được sự cáu kỉnh, nhìn bóng lưng nóng nảy của ông ta thì trong lòng không thể nào hiểu được: “Tôi chỉ hỏi ông một câu mà khiến ông phải tức giận như vậy sao?”
Hôm nay ông ta rất không bình thường, thật sự rất kỳ lạ.

Trong lòng mẹ An, hạt giống nghi ngờ cứ như vậy được gieo xuống.

Lạc Hiếu Nhã từ trong miệng Hoắc Tùng Quân mà biết chuyện nhà họ Ngô nhúng tay vào.

Nhìn trong video thấy gương mặt áy này của Hoắc Tùng Quân thì chỉ lắc đầu cười.

“Nhà họ An đã tồn tại từ rất lâu rồi, đâu thể bị lật đổ chỉ trong một sớm một chiều.

Anh đã làm rất tốt rồi! Không cần để ở trong lòng.

Anh nhìn xem, em ở bên này còn chưa có tiến triển gì này!”
Dưới sự an ủi của cô,lúc này, sắc mặt của Hoắc Tùng Quân mới thả lỏng.

Anh không nói cho cô biết chuyện mình cho người tiếp cận An Vu Khang vì sợ làm bẩn lỗ tai của cô.

Chỉ cười với cô đầy bí ẩn: “Chúng ta vẫn không thể tra ra được bất cứ bằng chứng gì về chuyện của bố em.


nhà họ An thu dọn quả sạch sẽ.

Bác sĩ pháp y trước kia khám nghiệm tử thi của bố em cũng đã qua đời, tất cả manh mối đều bị đứt đoạn.

Nhưng mà bên phía anh đã thả lưỡi câu rồi.

Chỉ cần đợi cá cắn câu thì khi lấy được thông tin, chúng ta sẽ lấy làm bằng chứng để lấy lại sự trong sạch cho bố của em”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy tin tức này thì vô cùng vui mừng.

Thấy Hoắc Tùng Quân không nói rõ là đã thả lưỡi câu gì nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ở trong lòng của cô, chưa có chuyện gì là Hoắc Tùng Quân không làm được.

Hoắc Tùng Quân nhìn qua video, thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh thì yết hầu cũng chuyển động: “Hiếu Nhã! Em đừng có nhìn anh như vậy.”
Anh sợ là mình sẽ không nhịn được mà muốn ăn cô.

Lạc Hiếu Nhã nhìn sắc mặt của anh có vẻ không đúng, mặt cũng đỏ lên: “Mỗi ngày trong đầu anh chỉ nghĩ những chuyện linh tinh gì vậy! Đồ biến thái thối tha!”.