Ngô Thành Nam nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm: “Cô biết vậy thì tốt rồi, cảm ơn cô có thể thông cảm cho tôi.
Tôi sẽ giúp cô thu hút sự chú ý của anh ta, cô ở bên đó muốn tranh thủ thời gian làm gì thì cứ làm, nhất định phải làm xong trước khi Hoắc thị ra tay toàn diện”
Sau khi hai người nói chuyện xong, An Bích Hà cúp điện thoại, xoa xoa mặt, vội vàng chạy đến bộ phận quan hệ công chúng.
Bây giờ nhất định phải áp chế được dư luận trên Internet trước đã.
Hiện tại An thị đã bị mưa gió lay động, tuyệt đối không thể liên tiếp gặp nạn như vậy được.
Sau khi Ngô Thành Nam cúp điện thoại, sắc mặt chợt trở lại vẻ lạnh lùng như băng.
Anh ta chỉ muốn lấy được lợi ích từ An Bích Hà mà thôi, nhưng anh ta không muốn mình phải mạo hiểm đi giúp An thị, anh ta không làm được, cũng nhất định không làm chuyện đó.
Suy nghĩ một lát, anh ta tìm trong danh bạ zalo một người liên lạc.
Sau khi nói mấy câu, bên kia gửi đến một video.
Sau khi anh ta xem nội dung video, khóe miệng cười khẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ ác ý.
Sau khi Lạc Hiếu Nhã về đến nhà cũng không hề nhàn rỗi.
Trước đó đã trao đổi qua về phương hướng thiết kế cùng với Cách Lệ Tâm, cô phải tra thêm tài liệu nữa để tìm thêm linh cảm thiết kế.
Đúng lúc ấy thì đột nhiên Trần Thanh Minh gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông vô cùng dồn dập, khiến cho Lạc Hiếu Nhã như chợt tỉnh lại từ thế giới riêng của mình.
.
ngôn tình hoàn
Cô vội vàng nhận, hỏi: “Tổng giám đốc Trần, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải công ty xảy ra chuyện mà là có chuyện xảy ra với cô rồi” Trần Thanh Minh vội vàng bảo cô mở mạng xã hội ra: “Cô nhìn qua xem, ngày hôm qua video của người bị hại đã được đăng tải lên Internet, qua hai ngày rồi nhiệt độ vẫn chưa hề giảm nên lập tức được tìm kiểm đồng loạt trên mạng rồi”
Lạc Hiếu Nhã nghe thấy vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cười nói: “Dù sao thì nó cũng đã lan truyền rồi.
Cuối cùng không phải cũng vạch trần được người nói dối sao.
Nó không có ảnh hưởng gì với tôi đâu”
Trần Minh Tâm nói tới chuyện này mà vô cùng căm hận, không kiềm được những lời nói thô tục: “Mẹ nó, nói tới cái video đấy tôi lại tức giận.
Cũng không biết sao có thể cắt chỉnh kiểu gì mà chỉ cắt mặt trước, còn đoạn video quay phía sau lại không cắt đi.
Đây rõ ràng là đang nhắm vào người cô.”
Lạc Hiếu Nhã lướt mạng qua, quả nhiên thấy cái video đó, giống như Trần Thanh Minh nói.
Chỉnh sửa rất có vấn đề.
Cắt video nhìn giống như cô đang không chịu thừa nhận đụng người khác, thái độ cứng rắn kiên định của cô nhìn qua đây lại giống như kiêu ngạo.
“Quả thực là nhắm vào tôi”
Lông mày của cô hơi nhíu lại: “Thảo nào đúng như tôi nghĩ, ngày hôm qua tôi vẫn đang lái xe rất ổn, bỗng dưng có một người quay lại nhìn tôi rồi đột nhiên ngã ở trước đầu xe của tôi.
Sợi rằng lúc đó anh ta đã xác định biển số xe rồi”
“Tổng giám đốc Trần, tôi không muốn cả nước chứng nhận danh tiếng đầu.
Trước tiên hãy dùng facebook của công ty đưa ra một thông báo đính chính.
Hy vọng đoạn video đính chính ấy.
sẽ có người nhìn thấy và phát lên.
Lạc Hiếu Nhã lập tức phản ứng lại, tiến hành chỉnh sửa một số chi tiết rồi gửi cho Trần Thanh Minh.
Sau khi Trần Thanh Minh xem, cảm thấy không có vấn đề gì cả, lập tức dùng facebook của công ty đăng tải.
Chỉ mới đăng tải một lúc đã có không ít người để lại bình luận.
Thấy rất nhiều người chú ý đến thông báo đính chính này, Trần Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bị lời nói tiếp theo của Lạc Hiếu Nhã mà cau mày lại.
Lạc Hiếu Nhã nói: “Ngày hôm qua người đó chạy quá nhanh, giống như một làn khói, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Tôi nghĩ là đã có người giúp đỡ.
Bây giờ cảnh sát cũng chưa tìm được tung tích của anh ta.
Còn có một chuyện khó giải quyết nữa là đến cuối ngày hôm qua cũng có rất ít người xem.
Khi đó cũng không thấy người nào chụp hình hay quay video cả, tuổi tác những người quay lại chứng kiến cũng tương đối cao, đoán rằng cũng rất ít khi lên Internet.
Nếu muốn tìm được người đã quay nửa sau của video cũng giống như mò kim đáy biển vậy”.
“Hài da.
Nếu có người chủ động đăng tải thì tốt rồi, như vậy mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
Kể cả có Stone Hammer cũng chưa chắc đã dám làm ầmĩ chuyện này.”
Trần Thanh Minh than thở một câu, Lạc Hiếu Nhã cũng mấp máy môi, trong lòng cầu nguyện.
Không biết là có phải không trời nghe được lời cầu nguyện của bọn họ không.
m thông báo zalo của Lạc Hiếu Nhã hiện lên trên máy vi tính.
Đây là tin nhắn của Hoắc Tùng Quân.
“Hiếu Nhã, anh không gọi được cho em, bây giờ chắc em cũng biết video trên Internet rồi chứ?
Lạc Hiếu Nhã gõ chữ trả lời: “Em đang nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc Trần, công ty cũng đã đăng tải thông tin đính chính rồi.
Tình hình bây giờ không nghiêm trọng như vậy nữa.
Anh không cần lo lắng cho em đâu”
Anh ở bên đó còn có nhiều công việc bề bộn cần xử lý như vậy, sao có thể để cho anh phân tâm được chứ.
Hoắc Tùng Quân trả lời rất nhanh: “Ông nội vừa mới không gọi được cho em, để anh gửi cho em.”.